Ở tuổi xế chiều, ai cũng mong có cuộc sống an yên bên con cháu. Nhưng bà Trần, 73 tuổi ở Nam Ninh (Trung Quốc), lại nhận ra rằng "về già" đôi khi không như mơ. Dù có ba người con trai, bà vẫn quyết định cho con rể thừa kế toàn bộ tài sản. Dù anh là người không chung huyết thống nhưng lại gần gũi, tử tế hơn bất kỳ ai.
Bà Trần quyết định lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho con rể, người mà bà tin là xứng đáng nhất. Ảnh minh họa
Cuộc sống chuyển nhà luân phiên và nỗi buồn tuổi già
Sau khi chồng qua đời, bà Trần một mình sống tại căn nhà cũ ở quê. Ba con trai lần lượt ngỏ ý muốn đưa mẹ về thành phố để tiện chăm sóc. Nhưng hiểu rõ những mâu thuẫn ngầm khi nhiều thế hệ sống chung, bà lặng lẽ từ chối.
Chỉ đến khi không may bị ngã, bà mới buộc phải chấp nhận đề nghị được "luân phiên chăm sóc". Thế nhưng, điều tưởng như nhân văn ấy lại khiến bà dần hụt hẫng.
Ở nhà con cả, không khí lạnh lẽo, con dâu giữ khoảng cách, tiếng nói cười hiếm hoi.
Ở nhà con thứ, bà ăn cơm một mình, cả tuần không thấy mặt con vì họ mải mê công việc. Còn nơi con út, cảm giác cũng chẳng khá hơn là bao.
Sau hơn hai tháng sống "rải rác" khắp ba nhà, bà Trần trở về căn nhà quê cũ, mang theo cảm giác trống trải không thể gọi tên.
Bà tự hỏi: "Mình có ba người con trai, cớ sao về già vẫn cô đơn thế này?"
Người con rể không máu mủ nhưng đầy tình nghĩa
Trong khi ba người con trai đều có lý do bận bịu, thì người con rể, chồng của cô con gái đã mất, lại là người luôn quan tâm, hỏi han bà từ những điều nhỏ nhặt.
Khi bà ốm phải nhập viện, chính anh là người túc trực chăm sóc. Sinh nhật bà, anh luôn nhớ, thậm chí còn biết bà cần gì để mua đúng món quà.
Những cuộc gọi hỏi thăm đều đặn, những ngày lễ Tết không quên gửi quà… tất cả những điều nhỏ bé ấy đã chạm đến trái tim bà Trần.
Quyết định thừa kế bất ngờ nhưng xứng đáng
Bà Trần sau đó quyết định lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho con rể, người mà bà tin là xứng đáng nhất.
Khi bản di chúc thừa kế được công bố, 3 người con trai không khỏi tức giận. Nhưng sau khi nghe mẹ mình chia sẻ về sự quan tâm lặng lẽ nhưng chân thành từ người con rể, tất cả đều im lặng.
Họ nhận ra lòng hiếu thảo không nằm ở lời nói hay vật chất, mà là sự hiện diện, lắng nghe và thấu hiểu.
Thừa kế không chỉ là tài sản, mà còn là di sản của tình cảm
Câu chuyện của bà Trần không chỉ là chuyện chia tài sản, mà là hồi chuông cảnh tỉnh về cách sống của con cái với cha mẹ khi về già.
Nhiều người viện lý do bận rộn, gửi tiền về là xong trách nhiệm. Nhưng điều cha mẹ cần, đôi khi chỉ là một bữa cơm đông đủ, một câu hỏi thăm chân thành, một sự hiện diện ấm áp mỗi ngày.
Tiền bạc không thể thay thế tình cảm. Thừa kế lớn nhất mà mỗi người để lại, chính là cách họ yêu thương và được yêu thương.
Bách Hợp (t/h)