Bộ phim, trước đây được phát sóng trên các trang web video, giờ đã trở lại truyền hình vệ tinh khiến người xem không khỏi cảm thán: "Giống như tuổi trẻ của chúng tôi". Anh đào hổ phách làcâu chuyện từ thời thơ ấu đến trung niên của hai con người bị tổn thương đang tìm cách cứu rỗi lẫn nhau, Lâm Kỳ Lạc (Triệu Kim Mạch) và Tưởng Kiều Tây (Trương Lăng Hách).
"Hai trái tim cùng chung nhịp đập, dù cuộc sống ở hai trang khác nhau"
Lâm Kỳ Lạc là một cô gái sôi nổi, giàu tình cảm và vô cùng hào phóng. Từ nhỏ, cô được bao bọc bởi tình yêu thương của cha mẹ, bạn bè thân thiết và một cộng đồng nơi mọi người luôn quan tâm lẫn nhau. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi Tưởng Kiều Tây, một cậu bé 9 tuổi sống khép kín và bị bỏ rơi về mặt tình cảm mới chuyển đến thị trấn lập tức bị thu hút bởi sự ấm áp của cô.
Thế giới của Tưởng Kiều Tây hoàn toàn trái ngược, lạnh lẽo và vô sắc. Là con một, bị cuốn vào cuộc đấu tranh cảm xúc nảy lửa của cuộc hôn nhân đổ vỡ của cha mẹ, cậu buộc phải sống dưới cái bóng của người anh trai đã mất từ lâu trước khi cậu chào đời. Bị ép mặc đồ đen và chịu áp lực phải giỏi toán vì đó là năng khiếu của anh trai, Kiều Tây không được nuôi dưỡng mà bị quản lý. Tuy nhiên, ở Kỳ Lạc, cậu tìm thấy người đầu tiên nhìn nhận con người thật của mình chứ không phải người mà cậu phải thay thế. Cô nhẹ nhàng nói với cậu rằng, vượt ra ngoài thế giới u ám của cậu, tính cách của cậu thực sự tươi sáng và đầy hứa hẹn.
Tuy nhiên, mối quan hệ của họ lại ngắn ngủi. Khi mẹ của Kiều Tây đưa anh lên thành phố, Kỳ Lạc kiên nhẫn chờ đợi, viết thư cho anh và níu giữ mối liên kết. Khi biết anh bị trêu chọc ở trường vì mình, cô vội vã đến bên anh, nhưng lại bị anh công khai từ chối và 'làm nhục'. Tan nát cõi lòng, cô trở về nhà, nhưng số phận lại một lần nữa can thiệp. Họ đoàn tụ khi cô học cùng trường, cùng khối với anh ở thành phố. Cô tránh mặt anh, trong khi anh theo đuổi cô. Sự thật cuối cùng cũng được phơi bày: Mẹ của Kiều Tây đã chặn và hủy thư của anh, thậm chí còn lôi anh về nhà, khi anh cố gắng đến thăm Kỳ Lạc. Khi mọi chuyện lắng xuống, Kiều Tây tìm lại được nhóm bạn và trở về bên Kỳ Lạc. Thành công ở kỳ thi Olympic lẽ ra phải là một bước ngoặt, nhưng thay vào đó, anh lại chọn từ bỏ con đường được mẹ anh dày công vun đắp. Ước mơ của Kiều Tây là du học, nhưng đúng lúc bắt đầu tự lo được cho cuộc sống của mình, anh lại một lần nữa biến mất. Tất cả những gì anh để lại cho Kỳ Lạc là một lời chia tay: "Đừng bao giờ quên anh".
Hai năm sau, Kỳ Lạc lần tìm được ra anh ở Hồng Kông. Anh giờ quay trở lại là cậu bé của ngày xưa, vẫn thông minh, nhưng chai sạn và cố gắng sinh tồn. Cựu thần đồng toán học giờ đang theo học một chương trình đại học và chật vật kiếm sống. Bị kìm nén cảm xúc và gánh nặng bởi niềm tin rằng mình không "đủ" cho Kỳ Lạc, anh cố gắng giữ khoảng cách với cô. Trong khi Kiều Tây chìm đắm trong im lặng, tội lỗi và tự ti, Kỳ Lạc lại kiên định với niềm tin thầm lặng rằng tình yêu, đặc biệt là tình yêu của họ, có thể vượt qua mọi thứ.
Dù con đường của họ cứ rẽ lối, câu chuyện của họ vẫn là một: Hai trái tim cùng chung nhịp đập, dù ở hai trang khác nhau. Tuy điều kiện sống của Kỳ Lạc và Kiều Tây dường như trái ngược nhau, một người lớn lên trong tình yêu thương, người kia chìm trong áp lực, nhưng họ lại gắn kết với nhau bởi một sự thấu hiểu sâu sắc, gần như định mệnh. Đó là câu chuyện về những cơ hội thứ hai, tình yêu thầm lặng, và hành trình khó khăn hướng tới giá trị bản thân.
Thế giới quan giản dị và mạnh mẽ
Anh đào hổ phách cũng khám phá sự phức tạp về cảm xúc của tuổi trẻ và những tổn thương do sự kiểm soát của cha mẹ trá hình dưới vỏ bọc tham vọng gây ra. Kiều Tây được xây dựng phải là một hình mẫu hoản hảo cho những người khác. Nhưng sâu thẳm trong tim, Kiều Tây muốn thoát khỏi bộ đồng phục toàn màu đen và mặc bộ đồ màu đỏ yêu thích của mình. Cậu muốn đi biển cùng bạn bè và chỉ chơi đùa. Thay vào đó, cậu bị đưa từ trại Olympic này đến trại Olympic khác. Ngay cả sau khi vượt qua kỳ thi Olympic và được chọn vào một trường đại học danh tiếng, cậu vẫn từ bỏ tất cả vì điều cậu thực sự muốn là đi du học chứ không phải toán học.
Sau một cuộc suy thoái kinh tế và tai nạn của người anh họ, đột nhiên, mọi ước mơ của anh đều bị gác lại. Kiều Tây trở thành cái bóng của chính mình trước đây, làm những công việc lặt vặt và không còn theo đuổi bằng cấp. Sự xuất sắc trong học tập của anh vẫn nguyên vẹn, nhưng anh không còn thấy mình hoàn hảo nữa. Và vì điều đó, anh tin rằng, mình không xứng đáng, đặc biệt là với Kỳ Lạc, cô gái anh từng bỏ rơi không một lời từ biệt.
Nhưng Kỳ Lạc không hề thụ động. Cô tìm thấy, đối mặt với anh và thuyết phục anh quay lại trò chuyện. Và bằng cách đó, cô nhắc nhở cả anh và người xem rằng, ánh sáng không bao giờ tắt. Họ chỉ cần một chút giúp đỡ để tỏa sáng trở lại. Mối quan hệ của họ dịu dàng nhưng đầy căng thẳng. Kiều Tây bám víu vào sự mơ hồ, vẫn bị mắc kẹt trong những phương trình mà anh luôn biết. Đó là khi Kỳ Lạc nhẹ nhàng nói với anh rằng, cuộc sống và tình yêu không thể giải quyết bằng công thức. Chúng là những phương trình hỗn loạn, luôn biến đổi. Còn tình yêu thì sao? Nó không đạt được thông qua thành tích, nó bao gồm cả những điểm không hoàn hảo, mâu thuẫn và tất cả những điều chưa được trau chuốt mà chúng ta che giấu. Thế giới quan của cô giản dị mà mạnh mẽ. Cô là chính mình nhờ cách cô được nuôi dạy, bởi gia đình và bạn bè, những người luôn tin tưởng vào việc giúp đỡ lẫn nhau, không chút do dự. Và Kiều Tây, dù có thích hay không, cũng là một trong số họ, là của cô. Cô yêu không phải người đứng đầu hay thiên tài toán học, mà là chàng trai luôn nỗ lực và không ngừng xây dựng, hoàn thiện bản thân.
Sự thao túng, 'con dao' vô hình luôn để lại vết sẹo
Trong khi Our generation tránh né những nhân vật phản diện hay đối thủ rõ ràng, mẹ của Kiều Tây lại lấp đầy khoảng trống cảm xúc đó. Theo nhiều cách, bà ấy còn đáng sợ hơn bất kỳ thử thách học thuật nào. Tình yêu của mẹ Kiều Tây là sự kiểm soát. Kiều Tây không được xem như một đứa con trai mà là một dự án được tạo ra tỉ mỉ, một thần đồng vô cảm được hun đúc để thực hiện tham vọng của bà. Nỗi ám ảnh của bà với toán học gần như cuồng tín, và bà không dung thứ cho bất cứ điều gì đi chệch khỏi con đường duy nhất đó. Ngay cả tình bạn cũng được sắp xếp, Kiều Tây chỉ được phép có một người bạn "được chấp thuận" ở trường, một người cũng hành động dưới sự thao túng của mẹ mình.
Kỳ Lạc trở thành mối đe dọa tức thời trong mắt bà. Từ việc tống tiền tình cảm đến sỉ nhục, thậm chí gọi bố mẹ Kỳ Lạc đến buộc tội con gái họ quyến rũ con trai mình, bà không để bất kỳ ranh giới nào không bị vượt qua. Sự thao túng của bà ta rất sâu sắc. Sau khi Kiều Tây chào đời, bà ta liên tục nhắc nhở anh rằng, anh nợ bà tất cả mọi thứ và sự tồn tại của anh chính là một món nợ. Kiều Tây nhớ lại lần tặng bà một tấm thiệp Ngày của Mẹ, chân thành, có in hình hai người, nhưng rồi bà ta nói rằng, tấm thiệp duy nhất bà ta quan tâm là chứng chỉ Olympic. Bà ta thậm chí còn so sánh anh với người anh trai đã mất, một người anh mà Kiều Tây chưa từng gặp nhưng số phận của anh lại rất nặng nề. Sau đó, anh tiết lộ rằng, anh trai mình cũng không muốn học toán và có thể đã chết khi cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của mẹ mình.
Ngay cả sau khi Kiều Tây đạt được mọi thứ bà ta hằng mong ước cho anh, anh vẫn quyết định bỏ đi. Nhưng bà ta vẫn tìm cách đổ lỗi cho Kỳ Lạc vì đã "phá hỏng" hình ảnh hoàn hảo mà mình đã dày công xây dựng nên. Sự mong manh về mặt cảm xúc này càng làm tăng thêm gánh nặng mà Kiều Tây phải gánh chịu. Lúng túng trong giao tiếp, sống nội tâm và luôn hoài nghi về giá trị bản thân, anh hoàn toàn trái ngược với Kỳ Lạc, người có cha mẹ yêu thương và ủng hộ, luôn đặt hạnh phúc của cô lên hàng đầu. Sự khác biệt này vừa đau lòng vừa mở mang tầm mắt. Tuy bộ phim đôi khi bị kéo dài và đi chệch hướng, không phải lúc nào cũng lột tả được tài năng xuất chúng của Triệu Kim Mạch và Trương Lăng Hách, nhưng vẫn truyền tải được cốt lõi cảm xúc của nó.
Anh đào hổ phách là một câu chuyện hoài niệm, đau đớn về tình bạn, mối tình đầu, và hành trình thoát khỏi những khuôn khổ mà người khác dựng lên quanh ta. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, trưởng thành không phải là trở nên hoàn hảo, mà là sống thật với chính mình, dù có khó khăn đến đâu.