Khi mùa thu trở lại, người yêu điện ảnh lại có xu hướng tìm về “Huyền thoại mùa thu” (Tạm dịch: Legend of the Fall) – bộ phim mang sắc vàng của lá, nỗi buồn của tình yêu và cái đẹp của bi kịch. Giữa nền điện ảnh thập niên 1990, tác phẩm của đạo diễn Edward Zwick không ồn ào, không theo đuổi sự giật gân, nhưng lại sống mãi nhờ cảm xúc và chất thơ.
Ba mươi năm sau, thế giới đổi thay, song hình ảnh Tristan Ludlow – người đàn ông cưỡi ngựa giữa thảo nguyên, mái tóc vàng bay trong gió vẫn là biểu tượng của một thời. Và người hóa thân cho hình tượng ấy, Brad Pitt, giờ đã trở thành một tượng đài, vừa là ngôi sao vừa là người kể chuyện sâu sắc của điện ảnh đương đại.
Giây phút sum vầy hiếm hoi của nhà Ludlow, trước khi chiến tranh và tình yêu chia rẽ họ. (Ảnh: Universal Pictures)
Brad Pitt và vai diễn đi vào huyền thoại
Trước “Huyền thoại mùa thu”, Brad Pitt đã được biết đến qua “Thelma & Louise” hay “A River Runs Through It”. Nhưng chính Tristan Ludlow mới khiến anh vượt lên ranh giới của một ngôi sao để trở thành “gương mặt của thế hệ”.
Tristan là hiện thân của bản năng và tự do. Anh sống như gió, yêu như lửa, và tan biến như khói. Trong ánh mắt hoang dại ấy, người ta thấy sự tổn thương của chiến tranh, nỗi cô độc của kẻ không thể tìm thấy chỗ đứng trong thế giới loài người.
Brad Pitt không chỉ diễn vai này mà anh trở thành Tristan. Ánh nhìn, hơi thở, dáng đi, tất cả đều mang dấu ấn của sự thật, khiến khán giả không thể quên. Chính nhờ vai diễn này, Pitt bước ra khỏi hình ảnh “mỹ nam Hollywood” để trở thành một diễn viên có linh hồn.
Brad Pitt trong vai Tristan Ludlow – mái tóc vàng và ánh mắt hoang dại đã trở thành biểu tượng của điện ảnh thập niên 1990. (Ảnh: Universal Pictures)
Thiên nhiên và con người – cuộc đối thoại không lời
Montana trong phim không chỉ là bối cảnh; đó là một nhân vật sống động. Thảo nguyên, núi tuyết, gió và sương đều mang linh hồn – phản chiếu nỗi cô độc của Tristan, tình yêu dang dở của Susannah, và nỗi đau của Đại tá Ludlow (Anthony Hopkins).
Cinematography trong phim được ví như “thi ca của ánh sáng”: khung hình rộng, chuyển động máy mềm mại, ánh hoàng hôn nhuộm vàng tóc Brad Pitt, tất cả hòa quyện tạo nên cảm giác thi vị hiếm có trong điện ảnh hiện đại.
Khung cảnh Montana hùng vĩ – thiên nhiên không chỉ là bối cảnh mà là nhân vật, phản chiếu tâm hồn của Tristan. (Ảnh: Universal Pictures)
Nhạc phim của James Horner là yếu tố giúp “Huyền thoại mùa thu” chạm đến tầng sâu cảm xúc. Những bản nhạc chủ đề vừa lãng mạn vừa bi tráng, như tiếng vọng từ ký ức xa xăm. Mỗi lần giai điệu vang lên, người xem như bị kéo trở lại vào thế giới của Tristan – nơi tình yêu, cái chết và tự do hòa làm một.
Khoảnh khắc tình yêu giữa Tristan và Susannah (Julia Ormond) – dịu dàng, định mệnh và đầy bi kịch. (Ảnh: Universal Pictures)
Giá trị nhân văn vượt thời gian
Phim kể về một gia đình – nhưng thực chất, là câu chuyện của con người: về tình yêu, mất mát, chiến tranh, và khát vọng sống thật với bản năng. Mỗi nhân vật đều mang nỗi bi kịch riêng, nhưng tất cả đều được kể bằng sự đồng cảm và nhân ái.
Chính điều đó khiến “Huyền thoại mùa thu” vượt qua giới hạn của một bộ phim tình cảm – nó trở thành bản anh hùng ca của tâm hồn con người, nơi cái đẹp luôn gắn liền với nỗi đau.
Bức tranh ấm áp về tình thân – khởi đầu của một câu chuyện nhiều nước mắt. (Ảnh: Universal Pictures)
Hơn ba mươi năm qua, Brad Pitt đã bước qua nhiều vai trò: tài tử quyến rũ, diễn viên đoạt Oscar, nhà sản xuất phim nghệ thuật. Nhưng dù anh có đóng “Fight Club”, “Once Upon a Time in Hollywood” thì cái bóng Tristan Ludlow vẫn luôn theo sau – như một phần linh hồn điện ảnh mà anh không bao giờ thoát khỏi.
Giờ đây, ở tuổi 61, Pitt không còn là “chàng trai tóc vàng” của thập niên 1990, nhưng ánh nhìn ấy, chiều sâu ấy vẫn khiến người ta nhớ về mùa thu năm nào, khi anh bước ra từ màn ảnh và bước vào ký ức.
Tristan trong phim mang tới hình ảnh kinh điển thể hiện tinh thần tự do và cô độc của nhân vật. (Ảnh: Universal Pictures)
Một huyền thoại sống cùng thời gian
“Huyền thoại mùa thu” không hoàn hảo nhưng đẹp đến nao lòng. Nó khiến ta tin rằng, điện ảnh không chỉ để kể chuyện, mà còn để gợi nhớ, lay động, và giữ lại những gì đẹp nhất của con người.
Mỗi khi mùa thu trở lại,“Huyền thoại mùa thu” (Legend of the Fall) vẫn vang lên như một bản tình ca bất tận – bản tình ca của Brad Pitt, của điện ảnh, và của những trái tim chưa từng ngừng mơ mộng.
Hải Hà/VOV.VN