Bắt gặp chồng và cấp dưới 'dan díu mập mờ' nhưng tôi không làm ầm ĩ, không đánh ghen, chỉ hẹn gặp chồng cô ta và nói điều này

Bắt gặp chồng và cấp dưới 'dan díu mập mờ' nhưng tôi không làm ầm ĩ, không đánh ghen, chỉ hẹn gặp chồng cô ta và nói điều này
15 giờ trướcBài gốc
Tôi 34 tuổi, cưới chồng được 8 năm, có một con trai 7 tuổi. Chúng tôi từng là đồng nghiệp trong cùng một công ty trước khi yêu nhau. Anh là người thông minh, khéo ăn nói, biết quan tâm và cũng rất giỏi tạo cảm giác an toàn cho người đối diện.
Sau khi kết hôn, tôi nghỉ việc để tập trung chăm sóc gia đình, còn anh tiếp tục sự nghiệp. Tôi tin tưởng chồng gần như tuyệt đối – cho đến một đêm, khi anh đi tắm, điện thoại để trên bàn rung lên liên tục. Màn hình hiện tên “Lan – team Marketing” cùng nội dung: “Ngủ ngon nha anh, mai gặp”.
Cảm giác như có ai đó dội một gáo nước lạnh vào tim tôi. Lan là cấp dưới mới vào công ty anh vài tháng. Tôi đã nghe qua cái tên này đôi lần, nhưng chỉ nghĩ đơn giản là đồng nghiệp.
Ảnh minh họa
Tôi không nói gì ngay tối đó, nhưng bắt đầu để ý. Quả nhiên, số lần Lan nhắn tin cho anh nhiều hơn hẳn, không chỉ chuyện công việc. Khi hỏi, anh gạt đi, bảo tôi “đa nghi quá”.
Một tuần sau, tôi tình cờ nghe thấy anh nói chuyện điện thoại trong gara xe. Giọng anh dịu dàng khác hẳn bình thường: “Ừ, anh mua rồi, mai mang cho em nhé”. Tôi bước ra, anh giật mình, cúp máy ngay.
Tối hôm đó, tôi nhắn tin cho Lan. Tôi không dùng lời lẽ thô tục, nhưng đủ để cô ta hiểu tôi biết chuyện và yêu cầu chấm dứt.
Không ngờ, sáng hôm sau, người gọi cho tôi lại là… chồng Lan. Anh nói đã đọc hết tin nhắn tôi gửi, muốn gặp trực tiếp để “làm rõ mọi chuyện”.
Tôi đồng ý. Chúng tôi hẹn ở một quán cà phê nhỏ, lúc tôi tới, chồng Lan đã ngồi sẵn. Anh bình tĩnh, không lớn tiếng, chỉ hỏi: “Vợ tôi nói giữa cô và chồng cô không có gì. Nhưng tin nhắn cô gửi thì khác. Cô có thể giải thích không?”
Tôi nhìn anh ta, rồi nhìn sang chồng mình – người đang ngồi đối diện, cúi mặt. Nhiều ngày qua, tôi đã tưởng tượng cảnh mình sẽ tố hết mọi chuyện, khiến hai người phải xấu hổ, phải trả giá. Nhưng vào khoảnh khắc đó, tôi lại thấy… chẳng còn gì để nói nữa.
Tôi mỉm cười nhẹ, đáp: “Có lẽ tôi quá nhạy cảm nên hiểu nhầm. Chồng tôi và vợ anh chỉ trao đổi công việc, còn lại là tôi suy diễn. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Nói xong, tôi đứng dậy chào, bỏ mặc ánh mắt ngạc nhiên của cả hai người đàn ông.
Tôi về nhà trước, pha cho mình một ly trà, đợi chồng về. Khi anh bước vào, tôi chỉ nói một câu: “Cảm ơn anh vì 8 năm qua. Ly hôn đi.”
Anh sững người, cố giải thích rằng tôi đã “hiểu lầm”, rằng anh chưa vượt quá giới hạn. Tôi chỉ mỉm cười: “Có những giới hạn không nằm ở thể xác. Anh đã vượt qua nó từ lâu rồi.”
Tôi không khóc, cũng không giận dữ. Quyết định đã được đưa ra. Với tôi, hôn nhân không còn ý nghĩa nếu niềm tin đã vỡ.
Nhiều người nghĩ đánh ghen phải ồn ào mới hả hê. Nhưng thật ra, cách trả đũa mạnh nhất là buông tay đúng lúc, để người kia nhận ra họ đã mất gì.
Tôi không cần kéo dài thêm, không cần biến mình thành kẻ nổi nóng mất kiểm soát. Sự bình thản chính là câu trả lời cuối cùng – và cũng là khởi đầu cho một cuộc sống mới, nơi tôi được là chính mình, không còn sống trong nghi ngờ hay dối trá.
*Tâm sự của độc giả
Phương Anh
Nguồn Góc nhìn pháp lý : https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/bat-gap-chong-va-cap-duoi-dan-diu-map-mo-nhung-toi-khong-lam-am-i-khong-danh-ghen-chi-hen-gap-chong-co-ta-va-noi-dieu-nay-21949.html