Bí mật của tấm gương biết nói

Bí mật của tấm gương biết nói
7 giờ trướcBài gốc
Mỗi lần ngang qua, Kai thường bị thu hút bởi một chiếc gương nhỏ nằm khuất sau chồng sách gáy đã ố vàng. Chiếc gương có khung gỗ chạm trổ hình những bông hoa kỳ lạ với những cánh hoa uốn lượn mềm mại như những nụ cười bí ẩn, mặt gương hơi mờ ảo phủ một lớp bụi thời gian mỏng manh như một tấm màn bí mật che giấu điều gì đó diệu kỳ. Kai tò mò cầm chiếc gương lên, khẽ thổi nhẹ lớp bụi, và một ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp như ánh trăng non phát ra từ bên trong, khơi gợi một cảm giác kỳ lạ và thôi thúc trong lòng cậu bé. Khi Kai hỏi mua, bác chủ hàng nói:
- Ồ, cái gương này chắc ở đâu lạc đến đây. Nó cũng không có giá trị. Cháu thích, bác tặng cháu đó.
Kai mỉm cười cảm ơn bác. Về đến nhà, cậu cẩn thận lau sạch chiếc gương bằng vạt áo sơ mi đã nhàu. Khi nhìn vào, Kai ngạc nhiên khi thấy không chỉ hình ảnh phản chiếu của mình mà còn có những vệt màu xanh nhạt bao quanh khuôn mặt như một vầng hào quang mờ ảo.
- Màu xanh này là gì nhỉ? - Kai tự hỏi, khẽ chạm ngón tay vào mặt gương mát lạnh. Cậu bé thử mỉm cười thật tươi, và kỳ lạ thay, vệt màu xanh nhạt dịu dàng biến thành màu vàng rực rỡ như ánh nắng ban mai, xung quanh còn xuất hiện những hình ảnh nhỏ xíu như những bông hoa cúc trắng đang nở rộ, cánh hoa rung rinh như đang vẫy gọi.
Kai tròn mắt kinh ngạc, miệng há hốc chữ O. Cậu bé nhíu mày, giả vờ buồn bã, và ngay lập tức, màu vàng tươi tắn biến mất, thay vào đó là màu xám nhạt ảm đạm với những hình ảnh giọt mưa tí tách rơi trên mặt hồ phẳng lặng, tạo nên một khung cảnh buồn man mác. Kai sững sờ nhận ra, chiếc gương nhỏ bé này thật kỳ diệu! Nó không chỉ phản chiếu hình ảnh mà còn cho cậu bé thấy những cảm xúc thật sự đang ẩn chứa bên trong mình qua những màu sắc và hình ảnh kỳ lạ.
Ngày hôm sau, Kai háo hức mang chiếc gương nhỏ đến trường. Giờ ra chơi, Kai kín đáo nhìn vào chiếc gương khi nói chuyện với bạn thân là Bin đang cười toe toét kể về con diều mới. Khuôn mặt tươi rói của Bin được bao quanh bởi màu vàng óng ánh và những hình ảnh mặt trời nhỏ xíu đang tỏa sáng rực rỡ.
- A ha. Ra là Bin đang rất vui vẻ! – Kai thầm nghĩ.
Nhưng khi Bin kể về việc bị điểm kém môn Toán, giọng cậu bạn trùng xuống, Kai lại thấy xung quanh khuôn mặt Bin xuất hiện màu xanh xám và những hình ảnh đám mây u buồn trôi lững lờ. Kai chợt hiểu, Bin đang cố gắng tỏ ra không sao, nhưng thật ra bạn ấy rất buồn. Kai nhẹ nhàng vỗ vai Bin an ủi:
- Không sao đâu Bin, lần sau cậu cố gắng hơn nhé!
Và kỳ lạ thay, màu xám dần nhạt đi, thay vào đó là màu vàng nhạt và hình ảnh những nụ cười nhỏ xíu hé nở như những bông hoa sau cơn mưa.
Về nhà, Kai tò mò quan sát bố đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế bành quen thuộc. Xung quanh bố là màu xanh lá cây dịu mát và hình ảnh những chiếc lá cây đang đung đưa nhẹ nhàng trong gió chiều.
- Vậy là bố đang thư giãn - Kai nghĩ.
Nhưng khi mẹ từ bếp vọng ra hỏi về công việc ở công ty, màu xanh lá cây dịu dần chuyển sang màu cam nhạt với những hình ảnh bánh răng đang quay chậm rãi. Kai hiểu, mẹ đang hơi lo lắng và bận rộn. Cậu bé lăng xăng chạy vào bếp giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, lau bàn, rửa bát, và màu cam dịu dần, thay vào đó là màu hồng ấm áp với hình ảnh trái tim nhỏ xíu đang rung rinh.
Chiếc gương kỳ diệu giúp Kai khám phá thế giới cảm xúc phong phú của những người xung quanh. Cậu bé nhận ra rằng, đôi khi, người lớn hay bạn bè không nói ra hết những gì họ cảm thấy, họ giấu đi những nỗi buồn hay lo lắng sau những nụ cười gượng gạo. Nhờ chiếc gương, Kai học được cách quan sát kỹ hơn những biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt, lắng nghe chân thành hơn những lời nói và cảm nhận sâu sắc hơn những điều không được nói ra.
Tuy nhiên, chiếc gương cũng mang đến những tình huống dở khóc dở cười. Một lần, Kai kín đáo nhìn vào chiếc gương khi cô giáo đang giảng bài say sưa về lịch sử. Khuôn mặt nghiêm nghị của cô được bao quanh bởi màu vàng nhạt và hình ảnh những cuốn sách mở to, trang giấy bay phấp phới.
- Cô giáo đang vui vì bài học hay sao? - Kai thầm nghĩ.
Nhưng khi một bạn nghịch ngợm làm rơi bút “cạch” xuống sàn, màu vàng lập tức chuyển sang màu đỏ cam với hình ảnh tia sét nhỏ xíu lóe lên. Kai giật mình, hiểu ra cô giáo đang cố gắng kiềm chế sự tức giận, đôi mắt cô vẫn hiền từ nhưng xung quanh lại “nổi bão”.
Kai cũng nhận ra rằng, cảm xúc không phải lúc nào cũng đơn giản. Khi Kai nhìn vào mình sau khi bị điểm kém môn vẽ, cậu bé thấy một sự pha trộn kỳ lạ giữa màu xanh xám buồn bã và màu đỏ nhạt của sự thất vọng, lẫn chút màu vàng nhạt của sự xấu hổ. Cảm xúc của Kai phức tạp hơn những gì cậu bé nghĩ, không chỉ đơn thuần là buồn hay thất vọng.
Dần dần, Kai học được cách chấp nhận và tôn trọng những cảm xúc khác nhau của mọi người, dù đó là vui vẻ, buồn bã hay thậm chí là tức giận. Cậu bé hiểu rằng, mỗi người có một thế giới nội tâm riêng và chiếc gương chỉ là một công cụ giúp cậu bé nhìn thoáng qua cánh cửa ấy. Kai dùng sự thấu hiểu của mình để giúp đỡ bạn bè khi họ buồn, động viên khi họ nản chí, và chia sẻ niềm vui khi họ hạnh phúc. Cậu bé trở thành một người bạn đáng tin cậy và luôn được mọi người yêu quý bởi sự nhạy cảm và lòng tốt bụng.
Một ngày, Kai ngồi ngắm mình trong gương dưới ánh nắng chiều vàng dịu. Cậu bé nhìn sâu vào đôi mắt phản chiếu, nơi không có bất kỳ màu sắc hay hình ảnh kỳ lạ nào. Kai nhận ra, dù chiếc gương kỳ diệu có thể soi thấu những cảm xúc thoáng qua, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là trái tim chân thành và sự lắng nghe thực sự.
Chiếc gương chỉ là một công cụ, một cánh cửa hé mở vào thế giới cảm xúc, nhưng chính Kai mới là người cần bước qua cánh cửa ấy bằng sự đồng cảm và thấu hiểu thực sự. Cậu bé quyết định sẽ không quá phụ thuộc vào chiếc gương nữa. Cậu bé muốn học cách cảm nhận và hiểu người khác bằng cả trái tim mình, bằng những lời hỏi han chân thành, những cái ôm ấm áp và sự lắng nghe không phán xét.
Chiếc gương mầu nhiệm đã giúp Kai mở cánh cửa vào thế giới cảm xúc, và giờ đây, Kai sẽ tự mình bước đi trên con đường thấu hiểu và yêu thương. Cậu bé cẩn thận cất chiếc gương vào một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, giữ nó như một kỷ niệm đẹp về một hành trình khám phá đầy ý nghĩa.
Lương Đình Khoa/Báo Giác Ngộ
Nguồn Giác ngộ : https://giacngo.vn/bi-mat-cua-tam-guong-biet-noi-post76243.html