Sự lụi tàn của Brescia không đến từ sân cỏ, mà từ văn phòng.
Brescia chưa bao giờ là ông lớn của bóng đá Italy, nhưng luôn là một phần không thể thiếu trong bức tranh tổng thể của Calcio. Một đội bóng với bề dày hơn một thế kỷ, từng góp mặt trong mùa giải đầu tiên của Serie A, từng là điểm dừng chân của những tên tuổi lẫy lừng như Baggio, Guardiola hay Pirlo.
Vậy mà hôm nay, họ bị xóa tên khỏi hệ thống bóng đá chuyên nghiệp - kết thúc một chương sử theo cách cay đắng đến nghẹt thở.
Đội bóng của những người trầm lặng
Brescia sinh ra để sống trong cái bóng của Milan hay Inter. Một thành phố công nghiệp, trầm lặng, với đội bóng giàu truyền thống nhưng không danh hiệu.
Họ là đại diện cho những CLB "bình dân" trong bóng đá Italy: không hào nhoáng, không scandal, không bom tấn chuyển nhượng. Trong suốt gần 100 năm, Brescia sống bằng sự kiên nhẫn: thăng hạng, rớt hạng, rồi lại thăng hạng. Không ai mong đợi họ tạo kỳ tích, nhưng ai cũng quen với sự hiện diện của họ.
Ấy vậy mà có một khoảnh khắc huy hoàng thật sự đã đến: thời của Roberto Baggio. Khi "đuôi ngựa thần thánh" tìm đến Brescia vào cuối sự nghiệp, người ta nghĩ anh chỉ muốn đi dạo trước khi treo giày.
Nhưng không - anh đem theo phép màu. Brescia mùa giải 2000/01, cùng Baggio, Pep Guardiola và cậu bé Andrea Pirlo, chơi thứ bóng đá lãng mạn và hiệu quả đến không ngờ. Họ kết thúc mùa ở vị trí thứ 8, lần đầu tiên bước ra châu Âu (Intertoto Cup), và dù nhanh chóng trở lại mặt đất sau đó, những ký ức ấy mãi là tài sản quý giá của người hâm mộ.
Từng là điểm đến của Baggio, Pirlo và Guardiola, Brescia vừa bị xóa tên khỏi bóng đá chuyên nghiệp sau khủng hoảng tài chính.
Sự lụi tàn của Brescia không đến từ sân cỏ, mà từ văn phòng. Massimo Cellino - ông chủ từng bị cấm hoạt động bóng đá ở Anh - kéo đội bóng xuống dốc không phanh sau khi tiếp quản vào năm 2017. Với 24 lần thay HLV trong 8 năm, không CLB nào có thể duy trì sự ổn định trong một mô hình điều hành hỗn loạn như vậy.
Đỉnh điểm là các bê bối tài chính bị phanh phui: chậm lương cầu thủ, không thanh toán cho Liên đoàn, mất kiểm soát thu chi. Hệ quả là Brescia bị trừ điểm, rớt hạng xuống Serie C, và sau cùng là bị FIGC xóa tên khỏi bóng đá chuyên nghiệp.
Cellino bị cấm, con trai ông cũng vậy. Nhưng hệ quả lớn nhất là một đội bóng hơn 110 năm tuổi bỗng dưng biến mất - không kèn, không trống, chỉ còn lại nỗi giận dữ và bất lực của người hâm mộ.
Khi một cánh cửa đóng lại…
Điều an ủi duy nhất: Brescia chưa chết hẳn. Ngay khi thảm họa xảy ra, một liên minh địa phương đã hành động.
Tập đoàn thép Feralpi, chính quyền thành phố, và công ty năng lượng A2A lập tức bắt tay để thành lập một đội bóng mới - một "Brescia phiên bản 2.0" với tư cách pháp lý độc lập. Mục tiêu: xin suất đá Serie C mùa tới, trước hạn chót 15/7.
Khúc mắc lớn nhất là sân Rigamonti - sân nhà của Brescia. Dù thuộc sở hữu của thành phố, nó đang bị Cellino giữ quyền sử dụng. Ông không chịu trả lại chìa khóa, nhưng thành phố tuyên bố hợp đồng thuê vô hiệu vì vi phạm nghĩa vụ tài chính, và đã cho thợ khóa đến thu hồi sân vận động. Một cuộc chiến pháp lý, nhưng cũng là biểu tượng cho sự giành lại niềm tin của người dân Brescia.
Brescia đang làm mọi thứ để cứu vãn tình hình.
Thành lập lại một đội bóng không phải điều xa lạ ở Italy. Napoli, Parma, Fiorentina, Palermo hay Vicenza đều từng làm điều đó - và có đội còn trở lại mạnh mẽ hơn. Nhưng với Brescia, câu chuyện này mang màu sắc bi kịch nhiều hơn là sử thi.
Không chỉ vì họ mất CLB, mà vì họ mất đi một phần ký ức - phần ký ức gắn liền với Pirlo thuở thiếu thời, Baggio phiêu lãng, Guardiola học hỏi, và cả những năm tháng vật lộn giữa Serie A và B nhưng vẫn khiến người ta yêu mến.
Sự trở lại ở Serie C - nếu thành công - sẽ là chương mới, nhưng không thể thay thế hoàn toàn chương cũ. Một đội bóng không chỉ là màu áo, tên gọi, hay sân vận động – mà là lịch sử, cảm xúc và con người.
Người hâm mộ Brescia hiểu rõ điều đó. Bởi sau cùng, khi mọi thứ bị lấy đi, thứ còn lại chỉ là tình yêu không điều kiện dành cho một cái tên: Brescia Calcio.
Di Cầm