Ảnh: Internet
Chúng tôi men theo lối mòn đi qua một cánh rừng thưa. Đến gần khe suối nhỏ dưới một thung lũng khá rộng, chúng tôi được lệnh nằm im sau ghềnh đá quan sát.
Thời gian im lặng trôi qua không biết bao lâu. Bỗng anh Thắng - tổ trưởng, bấm vai tôi nói khẽ:
- Nó kìa!
Hai cái bóng hiện ra trước mắt chúng tôi. Đó là hai cô gái Khơ-me khoảng hai mươi tuổi ngoài, gương mặt khá dễ coi. Hai người này không có vũ khí, trên tay mỗi người có một can nhựa trắng.
- Họ là phụ nữ, đi lấy nước! Tính sao đồng chí Thắng?
Anh Thắng mím môi suy nghĩ rồi quyết định:
- Bắt sống! Bắt sống đem về khai thác!
Anh Thắng vỗ khẽ vai tôi ra lệnh:
- Vinh theo tôi. Vệ và Nhàn làm cảnh giới!
Tôi bước nhè nhẹ theo anh Thắng. Hai cô gái Khơ-me mải mê tắm dưới dòng suối mát. Anh Thắng chĩa khẩu súng vào phía sau lưng hai cô gái, nói tiếng vừa đủ nghe, đại ý:
- Đưa tay lên! Im lặng, không thì bắn chết ngay!
Hai cô gái hoảng hốt định bỏ chạy nhưng đã bị tôi án ngữ phía trước:
- Đi theo chúng tôi. Chúng tôi không giết các cô đâu. Chúng tôi là bộ đội tình nguyện Việt Nam. Chúng tôi chỉ giết Pôn-Pốt. Các cô đừng sợ!
Hai cô gái Khơ-me bước theo riu ríu.
Anh Thắng ra lệnh:
- Vệ ở đây với tôi làm tiếp nhiệm vụ. Nhàn và Vinh đưa hai cô này về sở chỉ huy.
Dọc đường về đơn vị, tôi và Nhàn khai thác sơ bộ hai cô. Tôi hỏi:
- Hai cô tên gì? Quê quán ở đâu? Làm chức vụ gì?
Cô gái Khơ-me có mái tóc dài và đôi mắt đen khá đẹp, trả lời:
- Em tên Sovana. Bạn em tên Kha Săm Pha. Chúng em là sinh viên y khoa ở Nông Pênh, bị Pôn-Pốt bắt theo làm y tá cho chúng. Bọn em nhớ nhà và muốn trốn lắm nhưng chưa có dịp.
Tôi và Nhàn ngạc nhiên:
- Các cô là sinh viên!
Phút chốc, tôi và Nhàn nói chuyện với hai cô gái Khơ-me cởi mở như những người bạn mới quen.Tuy nhiên, chúng tôi lúc nào cũng cảnh giác. Tôi nói:
- Chúng tôi sẽ báo cáo hoàn cảnh, trường hợp của các cô với thủ trưởng. Các đồng chí ấy sẽ sắp xếp cho các cô. Yên tâm đi, bộ đội Việt Nam tốt lắm. Các cô đừng sợ!
Chúng tôi giao Sovana và Kha Săm Pha cho các đồng chí có trách nhiệm. Tôi có cho hai cô ấy biết tên tôi là Nguyễn Hoàng Vinh, còn bạn tôi là Lê Văn Nhàn. Tôi nhủ thầm: Một chuyến trinh sát thú vị!
* * *
Hơn một năm sau kể từ chuyến trinh sát ấy, bắt được hai cô gái Khơ me, tôi bị lên cơn sốt - căn bệnh trong những ngày luồn rừng, lội suối trên đất nước này. Đơn vị đưa tôi đi viện ở Nông Pênh. Tôi mê sảng mấy ngày, cơm cháo không ăn. Buổi sáng ngày thứ tư, tôi tỉnh lại, cảm thấy trong người dễ chịu. Một bàn tay mềm mại, ấm áp đặt trên trán tôi. Tôi nắm bàn tay ấy để sang một bên. Tôi uể oải mở mắt nhìn lên. Đôi mắt to đen, lay láy đang nhìn tôi, nét mặt vui mừng hiện rõ
.- A! Anh Vinh đã tỉnh lại!
Tôi ngạc nhiên:
- Cô là ai? Sao lại biết tên tôi. Cô ở đâu mà tôi không biết?
- Anh uống sữa đi cho lại sức. Chút nữa anh sẽ biết thôi!
Cô gái đỡ tôi ngồi dậy và đưa ly sữa cho tôi. Tôi như đứa bé bị ốm được người mẹ hiền chăm sóc. Tôi định thần, nhìn hơi kỹ:
- Xin lỗi! Cô là ai?
Cô nhìn tôi cười:
- Anh thật chóng quên. Anh có nhớ bắt được người nào tên Sovana không?
- A! Sovana! Thật không ngờ. Bây giờ cô khác quá, tôi nhìn chẳng ra!
- Em khác gì hở anh Vinh?
- Cô lớn và đẹp hơn lúc ấy. Bây giờ cô ở đâu?
Sovana kể, sau khi biết được hoàn cảnh của các cô, đơn vị đã gởi các cô về Nông Pênh. Sovana được một đơn vị dân y tiếp nhận và phục vụ tại đó. Cơ quan cử cô chi viện cho trạm quân y tiền phương bộ đội Việt Nam. Bất ngờ cô gặp lại tôi và nhận ra ngay. Sovana đã chăm sóc tôi suốt ba ngày nay. Tôi nói:
- Sovana! cảm ơn cô đã chăm sóc tôi. Có dịp, tôi sẽ đền đáp tấm lòng của cô, của các bạn Campuchia!
Sovona bẽn lẽn:
- Em cảm ơn anh mới phải. Chính các anh đã cứu em.
Tôi nhìn Sovana. Cô gái thật đẹp. Mái tóc dài óng mượt và đôi mắt to đen. Sovana thật hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng như chính cái tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống. Tôi hỏi Sovana:
- Bây giờ Sovana ở đâu. Gia đình có vui không?
Sovana kể:
- Ba em là một nhà trí thức. Khi Pôn-Pốt chiếm Nông Pênh, họ bắt ba em đi mất biệt. Có tin ông đã bị giết chết. Mẹ em bị đuổi ra khỏi thành phố và phải lao động khổ sai ở nông thôn. Còn em bị chúng bắt đi phục vụ cho chiến trường. Gia đình em ly tán. Khi bộ đội tình nguyện Việt Nam giải phóng Nông Pênh, mẹ em đã trở về. Thật may mắn, em gặp lại mẹ. Mẹ và em đang sống ở ngôi nhà cũ cũng gần đây. Em mời anh khi hết bệnh đến nhà em chơi. Mẹ em rất quý bộ đội Việt Nam.
Tôi nhìn Sovona, nói đùa với cô:
- Khi nào Sovona có chồng nhớ mời tôi đến uống rượu nhé?
Sovona ngượng nghịu, đỏ mặt:
- Không… không có chồng đâu! Anh Vinh trêu em hoài!
- Không trêu đâu. Anh nói thật - Tôi cười.
Ngày thứ hai sau khi xuất viện, tôi đến thăm gia đình Sovona.
- Chào dì. Tôi gật đầu lễ phép chào người phụ nữ ngoài bốn mươi có khuôn mặt sáng đẹp. “Chắc là mẹ Sovona” - Tôi nhủ thầm.
- Chào cậu - Người phụ nữ mỉm cười đôn hậu - Cậu là Vinh? Tôi có nghe Sovona nói về cậu.
- Dạ cháu là Vinh. Cháu nằm viện và quen Sovona. Cháu đến đây để cảm ơn cô ấy và dì.
- Cậu vào nhà dùng nước.
Sovona xuất hiện. Cô bưng khay nước và gật đầu chào tôi.
Chúng tôi ngồi uống nước và nói chuyện khá vui vẻ như những người thân. Khi tôi đứng dậy định từ giã ra về, Sovona níu tay tôi lại:
- Không được. Mẹ và em đã làm cơm. Anh ở lại dùng cơm rồi về!
Mẹ Sovona nhìn tôi rồi mỉm cười:
- Phải đó cháu! Sovona đã đi chợ Nông Pênh hồi sáng sớm. Cháu về, nó buồn lắm đấy!
Tôi thật sự bối rối vì sự tử tế của gia đình Sovona đối với tôi. Tôi phân vân chưa định ra sao cả! Mẹ Sovona nói tiếp:
- Thôi, hai đứa ngồi chơi chút xíu. Mẹ dọn cơm rồi cùng ăn.
Mẹ Sovona vui vẻ:
- Đã lâu nhà mới có bữa cơm như thế này. Cháu Vinh ăn có ngon không? Sovona biết nấu nhiều món của người Việt lắm! Không biết nó học đâu mà thấy cũng tàm tạm.
Sovona thẹn thùng liếc mẹ.
Một buổi chiều. Tôi phải từ giã Sovona để trở về đơn vị. Tôi và Sovona ngồi cạnh nhau bên thềm một ngôi chùa cổ ở ngoại ô Nông Pênh. Tôi im lặng bên cô gái. Sovona nắm tay tôi:
- Anh Vinh! Sao không nói gì… Bộ buồn hả?
- Ừ! Anh buồn vì sắp phải xa Nông Pênh, nơi đó có Sovona bé bỏng của anh.
Sovona gục đầu vào vai tôi:
- Anh Vinh! Anh có… yêu em không?
- Có... Anh yêu và thương em như Cẩm Linh!
- Cẩm Linh là ai vậy?
- Là đứa em gái duy nhất của anh. Nhà anh chỉ có hai anh em.
Sovona phụng phịu, ngây thơ:
- Em không chịu đâu! Anh phải yêu em như chồng yêu vợ hoặc như Rô-Mê-Ô yêu Ju-Li-Et.
- Không được! Anh là bộ đội. Anh còn phải đánh giặc.
- Bộ đánh giặc... không được có người yêu sao?
- Yêu em… Lỡ anh chết thì ai lo cho em?
Sovona bịt miệng tôi:
- Anh đừng nói gở. Anh mà chết, em sẽ khóc... Khóc hoài!
Tôi đùa:
- Em khóc nhiều như nước sông Mê-Kông không?
- Nhiều hơn thế nữa!
Sovona khóc thật. Tôi hoảng hốt, cầm tay Sovona:
- Đừng khóc! Anh... anh biết rồi!
Tôi hôn nhẹ lên mái tóc Sovona. Tôi bỗng có một quyết định chưa từng có trong đời:
- Nếu trở về toàn vẹn, anh sẽ cưới em… Sovona!
Sovona ôm tôi, rơm rớm nước mắt:
- Thật vậy hở anh?
Lưu luyến rồi cũng phải chia tay, tôi trở về đơn vị.
* * *
Tôi trở lại Nông Pênh như lời ước hẹn. Nhưng người con gái ấy không còn nữa! Những người quen cho biết Sovona đã hy sinh trong một chuyến đi công tác gần Pai-Lin. Xe chở cô và các y, bác sĩ bị trúng mìn của bọn tàn quân Pôn-Pốt.
Tôi đặt bó hoa trước di ảnh của Sovona trong một ngôi chùa. Ngôi chùa mà ngày xưa tôi và Sovona đã hò hẹn. Tro cốt của cô đựng trong một cái bình sứ nhỏ. Tôi thắp nén hương cho người yêu, lòng buồn tê tái: “Sovona hãy ngủ yên em nhé! Anh đã trở về”...
Có một vị ni sư tóc nhuốm màu muối tiêu. Bà đứng chắp tay xá nhẹ. Vị ni sư trông rất quen. Đôi mắt và khuôn mặt của bà sao giống Sovona. Tôi bỗng sực nhớ buổi sáng cũng chưa lấy gì xa xôi lắm và bữa cơm “Việt Nam” ở ngoại ô Nông Pênh… Vị ni sư ấy ứa nước mắt nhìn tôi!
Chiều Nông Pênh, nắng vàng nhạt trên những hàng cây thốt nốt./.
Việt Đặng