Chuyện từ những căn phòng đặc biệt (2): Lòng nhân ái không biên giới

Chuyện từ những căn phòng đặc biệt (2): Lòng nhân ái không biên giới
6 giờ trướcBài gốc
Cũng tại căn phòng ấy, có những bệnh nhân HIV là người nước ngoài không có gia đình và người thân bên cạnh. Khi bừng tỉnh lại sau nhiều ngày dài nằm bẹp, điều họ cảm nhận rõ nhất là mọi ấm áp, yêu thương đến với mình trong lúc bệnh tật hành hạ không từ cao xa, không phải thần thánh ban cho, mà đó là sự tận tụy, nhân ái của y - bác sĩ Việt Nam.
Phòng điều trị bệnh nhân HIV nặng luôn rộng cửa đón tiếp mọi bệnh nhân, không phân biệt quốc gia, tôn giáo hay hoàn cảnh gia đình.
Dành cả thanh xuân sát cánh bên bệnh nhân HIV nặng
Cuối tháng 10, dẫn tôi đến Phòng điều trị bệnh nhân HIV nặng tại khu nhà kiên cố của Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới tỉnh Khánh Hòa, mắt BS.CKII Lý Thế Huy – Phó Giám đốc phụ trách bệnh viện nhìn thật lâu vào một góc phòng. Ở đó, đang có một bệnh nhân đã chuyển sang giai đoạn AIDS, cơ thể gầy sọp, chỉ còn da bọc xương.
Trầm lặng hồi lâu, bác sĩ Huy chia sẻ, đây là tuyến cuối của bệnh nhân HIV trong tỉnh Khánh Hòa và lân cận, kể cả một số người nước ngoài lang thang ở địa phương này. Nhiều trường hợp vào đây, thương lắm, họ sợ nhất là nỗi cô đơn.
Đa số trường hợp nhập viện đã ở trạng thái nặng, phần lớn đã chuyển sang AIDS với sự suy giảm miễn dịch nhanh hoặc viêm phổi nghiêm trọng, cần phải dùng kháng sinh kết hợp chăm sóc tích cực hàng ngày.
Riêng từ đầu năm đến 21/10, bệnh viện đã tiếp nhận 42 người nhiễm HIV nặng. Chăm lo, điều trị một bệnh nhân này, y - bác sĩ vất vả gấp 10 lần so với các bệnh nhân nhẹ hoặc bị các bệnh khác. Đặc biệt, với người vô gia cư đã chuyển sang AIDS, điều dưỡng, bác sĩ như "bảo mẫu" toàn diện. Vất vả chất chồng, không nói hết, kể cả những rủi ro bị phơi nhiễm rất cao. Nếu không có tình yêu thương lớn cho người bệnh, khó mà bám trụ được.
Đôi chân các bác sĩ, điều dưỡng luôn như chạy đua với thời gian để kịp chăm sóc và điều trị tốt nhất cho bệnh nhân HIV nặng.
Cực nhọc là vậy nhưng ở căn phòng này, nhiều bác sĩ, điều dưỡng nguyện dành cả thanh xuân sát cánh bên bệnh nhân HIV trong những thời khắc họ khó khăn nhất. Điển hình như bác sĩ chuyên khoa bệnh truyền nhiễm Nguyễn Thúy Vân, cử nhân điều dưỡng Nguyễn Thị Hương.
Hơn 30 tuổi, mang hết sức trẻ dấn thân vào Phòng điều trị bệnh nhân HIV nặng của Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới tỉnh Khánh Hòa, mỗi khi thực hiện xong hàng loạt công việc với các bệnh nhân như khám, cho uống thuốc, vỗ về... bác sĩ Vân lại tự nhủ mình hãy cố gắng, xem đó như người thân.
Hơn 30 tuổi, bác sĩ Nguyễn Thúy Vân mang trọn nhiệt huyết tuổi trẻ dấn thân vào Phòng điều trị bệnh nhân HIV nặng, xem bệnh nhân như người thân để điều trị tốt nhất cho họ.
Bác sĩ Vân bảo rằng, có lúc phải dỗ bệnh nhân như "em bé". Vào đây, nhiều người quá nặng, gia đình ruồng bỏ, họ lạc lõng, cô đơn, run rẩy, nhất là khi màn đêm buông xuống. Cứ nhìn thấy mà rưng rưng. Ám ảnh nhất là những đôi mắt đờ đẫn chứa ẩn nỗi buồn chán mênh mông. Lúc đó, mỗi thầy thuốc đều ước mình trở thành "siêu nhân" làm việc mãi mà không mệt.
Cũng theo bác sĩ Nguyễn Thúy Vân, nhiều năm trước chị đã tham gia chăm sóc, điều trị cho người bị HIV nặng và điều lo lắng nhất là số bệnh nhân tăng lên. Và điều lo lắng ấy đã thành sự thật.
"Trước kia tôi cùng các bác sĩ khác luân phiên nhau. Gần 2 năm nay, số bệnh nhân HIV nặng tăng lên thì tôi phụ trách chính việc điều trị. Đa số bệnh nhân vào căn phòng này đã rơi vào giai đoạn cuối, mắc nhiều bệnh nhiễm trùng cơ hội", bác sĩ Vân chia sẻ.
Đang nói dở câu chuyện, tiếng cạch cạch vang lên từ một giường bệnh. Bác sĩ Vân liền lao đến đo nhịp tim và kiểm tra các dấu hiệu khác của bệnh nhân. Đó là ông BLR. (55 tuổi, người nước ngoài). Không có thân nhân và nhà ở Khánh Hòa, ông vào Phòng điều trị bệnh nhân HIV nặng của Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới tỉnh Khánh Hòa trong tình trạng chân đi liêu xiêu, dáng gầy gò, ngực liên tục hõm vào bởi những cơn ho dữ dội.
"Bệnh nhân BLR. đã viêm phổi nặng lại bị di chứng của bệnh đột quỵ, sức khỏe suy yếu nhiều. Khi đến được đây, ông rất tiều tụy và lo lắng. Biết ông không có người thân bên cạnh, cán bộ, nhân viên y tế chúng tôi xúm vào: Người lo khám, truyền đạm - dịch; người lo dỗ dành cho ăn uống; người lo hỗ trợ vệ sinh cá nhân... Do bất đồng ngôn ngữ, những trường hợp thế này, các hướng dẫn về điều trị, ăn uống, ngủ nghỉ... chúng tôi dùng tiếng Anh hoặc lấy điện thoại dịch ra tiếng nước họ cho họ xem, rất cực. Còn bệnh nhân, khi cần gì ở bác sĩ, điều dưỡng, họ thường gõ chân, tay vào giường", bác sĩ Vân bộc bạch.
BS Vân thăm khám và an ủi, động viên một bệnh nhân HIV nặng.
Lo kiểm tra xong cho người nước ngoài BLR., chị Vân lại tất tả sang giường bên cạnh. Nằm ở đó là P.Q. Với đôi mắt trũng sâu, làn da xanh xao, Q. thều thào: "Chữa cho tôi làm gì nữa, đến nước này rồi, chả được bao lâu nữa là về với... tổ tiên".
Như đã thành phản xạ quen thuộc, y bác sĩ trong phòng lập tức trấn an Q.: "Hãy tuân thủ điều trị thật tốt, rồi sẽ khỏe mạnh, bác sĩ luôn ở đây bên em. Hãy kiên cường để thầy thuốc khống chế bệnh nhiễm trùng cơ hội, rồi em sẽ được ra viện, điều trị ARV ngoại trú, khỏe nhanh thôi".
Vừa ân cần kéo chiếc chăn mỏng đắp cho bệnh nhân BLR. và tiêm thuốc cho ông xong, điều dưỡng Nguyễn Thị Hương liền chia sẻ thêm: Nhiều người bệnh nặng lắm, chúng tôi phải luôn cận kề bên họ.
Điều dưỡng phòng này, ai cũng phải làm cùng lúc nhiều việc như truyền thuốc, an ủi, tư vấn tâm lý cho bệnh nhân... Lúc đầu cũng chưa trôi chảy, sau thành quen. Và hơn hết, bệnh nhân nhìn thấy sự tận tình trong từng việc nhỏ của y bác sĩ nên bừng dậy khát vọng sống, vững vàng tinh thần chiến đấu với bệnh tật.
"Đa số trường hợp đưa vào phòng này đã giai đoạn cuối của HIV, sức khỏe suy kiệt. Một số bệnh nhân thì bị người nhà bỏ mặc nên điều dưỡng, hộ lý như chúng tôi phải chăm chút cho họ từng miếng ăn, lo từng giấc ngủ cũng như nhiều việc khác"
Điều dưỡng Nguyễn Thị Hương
Năm nay bước vào tuổi 34 nhưng điều dưỡng Nguyễn Thị Hương đã có 10 năm chăm sóc, hỗ trợ bác sĩ điều trị bệnh nhân HIV nặng. Bao nhiêu ám ảnh và những phút yếu lòng ùa đến, chị đều cố gắng vượt qua với mục đích phía trước: Bệnh nhân đang cần mình.
"Đa số trường hợp đưa vào phòng này đã giai đoạn cuối của HIV, sức khỏe suy kiệt. Một số bệnh nhân thì bị người nhà bỏ mặc nên điều dưỡng, hộ lý như chúng tôi phải chăm chút cho họ từng miếng ăn, lo từng giấc ngủ cũng như nhiều việc khác.
Điều dưỡng Hương truyền dịch, thuốc và chăm sóc một bệnh nhân HIV nặng là người nước ngoài, không có thân nhân bên cạnh.
Bản thân tôi đã từng đối diện với nỗi ám ảnh lớn khi ngay từ những ngày đầu đi làm (cách đây 10 năm) đã phải chứng kiến bệnh nhân AIDS trút hơi thở cuối cùng sau một tháng tôi và đồng nghiệp tận tâm chăm sóc. Người này đã quá nặng, mắc hàng loạt bệnh nhiễm trùng, cơ thể suy kiệt không thể phục hồi.
Khi về nhà, tôi không dám nói chuyện công việc của mình với người thân vì sợ mọi người lo âu. Lại có hôm, chăm sóc nhiều bệnh nhân HIV nặng không có người thân bên cạnh mệt quá, đêm về nhà mệt rã rời và thấy nản. Nhưng rồi, cảm giác này nhanh chóng trôi qua, neo bền trong tâm trí là tình thương cho bệnh nhân.
Thế nên, sau một giấc ngủ, sáng hôm sau tôi lại hào hứng đến bên từng giường bệnh, cầm từng bàn tay gầy guộc tìm ven truyền thuốc, hỏi han chuyện ăn, ngủ từng người...", điều dưỡng Nguyễn Thị Hương chia sẻ.
Như tình máu mủ
Sau nhiều ngày dùng kháng sinh liều cao và quằn quại trong những cơn ho vì viêm phổi nặng, tay - chân của L.P. co duỗi thoải mái hơn, mắt không còn díu lại. Trước mặt P. những bước chân vội vã của điều dưỡng đến vỗ về các bệnh nhân HIV nặng khác.
P. không tin nổi mình (ở trạng thái suy giảm miễn dịch, viêm phổi) đã vượt qua thời khắc cam go cho đến khi nhiều lần nghe bác sĩ Vân thông báo: Mấy ngày sau, P. sẽ được xuất viện và chuyển qua dùng thuốc ARV, anh mới tin.
P. bảo, mấy tuần nằm bẹp dúm trên giường, bao đổi thay kỳ diệu ùa đến, đọng lại trong lòng P. như một hành trình yêu thương. Hành trình đó xuất phát từ những ân cần chăm sóc của điều dưỡng, sự tận tình điều trị của bác sĩ khi P. hoàn toàn không có người thân bên cạnh.
Những điều ấy khiến anh từ chán nản, phó mặc cho số phận chuyển hẳn sang quyết tâm từng ngày sống lạc quan, chiến đấu với bệnh tật. Có hôm, trời sẩm tối, P. lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn bước chân của các thầy thuốc như rã rời, nước mắt anh tự trào ra và khẽ khàng thốt lên: "Những thiên thần áo trắng là đây, họ đối với bệnh nhân như tình máu mủ vậy".
Điều dưỡng Hương cho biết, bao nhọc nhằn và ám ảnh chị đều đã vượt qua để quyết tâm chăm sóc bệnh nhân HIV nặng với tất cả khả năng của mình.
"Những trường hợp nhiễm HIV kèm theo ít bệnh cơ hội còn đỡ, có trường hợp cùng lúc chúng tôi phải phối hợp điều trị lao, giang mai, viêm phổi, nấm máu... rất cực khổ. Đặc biệt, việc giải thích và 'vực' dậy tinh thần cho bệnh nhân, người nhà của họ mất khá nhiều thời gian", bác sĩ Thúy Vân nói.
Trung bình, mỗi bệnh nhân HIV nặng mắc ít bệnh nhiễm trùng cơ hội vào Phòng điều trị bệnh nhân HIV nặng của Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới tỉnh Khánh Hòa khoảng 2 tuần có thể xuất viện, điều trị ngoại trú bằng thuốc ARV.
"Khi tình trạng nhiễm trùng cơ hội của bệnh nhân ổn, mình sẽ hướng dẫn họ nhận thuốc ARV. Đồng thời, dặn kỹ bệnh nhân thường xuyên tầm soát các bệnh nhiễm trùng như lao, viêm phổi do nấm... Nếu kiểm soát tốt, người bệnh có thể sống khỏe giống người bình thường."
Không nhớ nổi đã đưa bao nhiêu bệnh nhân bên bờ tuyệt vọng trở lại sống khỏe, có ích, nhưng khi nhắc đến trường hợp tử vong, bác sĩ Vân bật khóc. Chị nghẹn ngào: "Đó là trường hợp đến đây khi bệnh đã quá nặng rồi, chúng tôi buồn đau đến cồn cào vì không thể làm được gì hơn, không thể tạo ra phép màu".
Dường như, mỗi người bệnh đến Phòng điều trị bệnh nhân HIV nặng của Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới tỉnh Khánh Hòa đều trải qua những cảm xúc đặc biệt. Cuối cùng, điều đẹp đẽ nhất là hầu hết lấy lại được động lực và những đổi thay tích cực.
Trái tim người thầy thuốc Việt Nam là thế
Sau ít ngày rời khỏi Phòng điều trị bệnh nhân HIV nặng, đầu tháng 11, tôi quay trở lại. Ông BLR. vẫn nằm ở giường cũ nhưng xung quanh và trong lòng ông đã có nhiều đổi thay mới mẻ.
Cho ông BLR. ăn xong tô phở lớn, bà QT. (người được đại sứ quán nước ông BLR. có quốc tịch thuê đến hỗ trợ chăm sóc ông) vui mừng chia sẻ: Khác hẳn nhiều hôm trước, ông ấy không chỉ khỏe lên mà da thịt còn hồng hào, ăn uống tốt. Thỉnh thoảng, còn tự tin đi quanh hành lang bệnh viện rất "hùng dũng" như thanh niên chứ không xiêu vẹo, chực ngã nữa. Đặc biệt, ông BLR. đã thành thục câu "cám ơn Việt Nam, cám ơn bác sĩ".
'Với người nước ngoài không có thân nhân, mình cứ dốc tâm sức chăm lo, điều trị. Ở đây, đã có nhiều trường hợp như thế rồi'
BSCKII. Lý Thế Huy
Cũng giống ông BLR., một vài người nước ngoài khác sau khi được điều dưỡng và bác sĩ tại Phòng điều trị bệnh nhân HIV nặng túc trực chăm lo từ miếng ăn, giấc ngủ, viên thuốc... khi kiểm soát được bệnh nhiễm trùng cơ hội, thể trạng nâng cao dần, câu đầu tiên họ thốt lên là cảm ơn thầy thuốc.
Đồng thời, họ băn khoăn tìm cách viết ra mấy dòng chữ tiếng Anh, đại ý rằng: Tại sao họ ở một đất nước xa lạ mà điều dưỡng, bác sĩ lại chăm họ tận tình thế? Những lúc ấy, điều dưỡng và bác sĩ tại Phòng điều trị bệnh nhân HIV nặng đồng thanh trả lời bằng tiếng Anh: "Trái tim người thầy thuốc Việt Nam là thế".
Chiếc giường kế bên giường ông BLR. cũng đã có bệnh nhân mới, đó là Ng.V.A. Khuôn mặt A. già hơn hẳn so với tuổi ngoài 30 của anh. Khi thấy tôi nắn bóp lên đôi chân khẳng khiu của A., chị T.B.V. – mẹ ruột của A. rưng rưng: "May mà có bác sĩ và điều dưỡng ở đây, ai cũng tận tình với con tôi như người thân nên cháu đang có những chuyển biến rất đáng mừng. Khi mới vào, A. ăn không ngon, ngủ không sâu. Những mộng mị rối bời tìm đến, ngực thì cảm giác như đá đè, ho dữ dội suốt đêm bởi viêm phổi nặng. Nhưng sau một tuần được điều trị và chăm sóc tích cực, tình trạng này đã giảm được hơn 50%".
Như sợ chạm vào nỗi buồn của A., chị T.B.V. kéo tôi ra hành lang kể tiếp: Mẹ con chị quê ở Đô Vinh, phía nam tỉnh Khánh Hòa (thuộc Ninh Thuận cũ). Là con cả trong gia đình, A. khát vọng đi làm ăn xa để kiếm ít vốn liếng. Sau mấy năm lăn lộn với nghề thiết kế thời trang, đầu năm 2025, A. về quê với rất nhiều bất thường nên được gia đình đưa đi xét nghiệm HIV thì biết đã bị bệnh ở giai đoạn muộn.
"Lúc trước cháu cao to trên 1,7 m, dáng như người mẫu chứ không ốm gầy như bây giờ. Ngày biết nhiễm HIV giai đoạn nặng, cháu như người mất hồn. Sau ít ngày vào Phòng điều trị bệnh nhân HIV nặng, sức khỏe cháu được cải thiện nhiều, dần thắp lên niềm tin, phía trước là những ngày khỏe mạnh. Từ đáy lòng, chúng tôi biết ơn các thầy thuốc ở đây thật nhiều", chị T.B.V. bộc bạch.
BS.CKII Lý Thế Huy cho biết, tất cả bệnh nhân HIV nặng tại bệnh viện đều được điều trị và chăm sóc tận tình như nhau, không có bất cứ sự phân biệt nào.
BS.CKII Lý Thế Huy – Phó Giám đốc phụ trách Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới tỉnh Khánh Hòa chia sẻ: Tất cả bệnh nhân HIV nặng, dù là người trong nước hay nước ngoài, Phòng điều trị bệnh nhân HIV nặng vẫn tiếp nhận vào điều trị tận tình, toàn diện, không đòi hỏi bất cứ điều kiện gì.
"Với người nước ngoài không có thân nhân, mình cứ dốc tâm sức chăm lo, điều trị. Ở đây, đã có nhiều trường hợp như thế rồi. Sau đó, phối hợp một số cơ quan liên hệ đại sứ quán nước bệnh nhân đó có quốc tịch xem họ có phương án hỗ trợ gì không.
Tại Phòng điều trị bệnh nhân HIV nặng của bệnh viện còn có nhiều trường hợp gia đình xa lánh trong suốt quá trình bệnh nhân điều trị. Lúc đó, bệnh viện phải đôn đáo tìm nguồn tài trợ để lo dinh dưỡng, ăn uống cho họ. Nhiều khi, một số người hay hỏi: Ở nơi điều trị bệnh nhân đặc biệt rồi, sao còn ôm đồm nhiều thứ vậy? Chúng tôi, trước sau như một, vẫn chỉ có một câu trả lời: 'Trái tim người thầy thuốc Việt Nam là thế'", bác sĩ Huy bộc bạch.
(còn nữa...)
Hà Văn Đạo
Nguồn SK&ĐS : https://suckhoedoisong.vn/chuyen-tu-nhung-can-phong-dac-biet-2-long-nhan-ai-khong-bien-gioi-169251112075112547.htm