Có một mùa trăng như thế

Có một mùa trăng như thế
3 giờ trướcBài gốc
Ảnh minh họa Internet
Vì ba mẹ đều đi làm xa nên từ bé tôi đã sống ở quê ngoại. Quê ngoại nghèo lắm, công việc chính là nghề nông, suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Tôi còn nhớ, mỗi độ trăng về, khi Trung thu gần kề cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi bắt đầu háo hức chờ tiếng gọi của ông trưởng thôn ra nhà văn hóa đầu thôn xếp hàng nhận bánh. Cứ chiều chiều là tôi đã ngóng ngoài cổng đợi ông vào nhà, khiến ngoại tủm tỉm cười:
Mày cứ vào đây cho ngoại, mày thiếu nhi mà lo gì không được gọi tên.
Con sợ ổng không thấy con rồi không kêu con đi nhận bánh mất, thôi con cứ đứng đây cho chắc.
Người ta lên danh sách hết rồi con à.
Dù thế nhưng cái háo hức của trẻ nhỏ đâu ngăn cản được. Ngày đó, mỗi bận Trung thu thì cán bộ trên thôn lúc nào cũng đi từng nhà dò trước số lượng trẻ con ở mỗi nhà để chuẩn bị phần quà bánh, rồi đến đúng ngày Trung thu sẽ ghé nhà hoặc phát loa thôn báo giờ tập trung. Cứ thế, lũ trẻ chúng tôi lại hò reo cùng nhau xếp hàng đi nhận quà. Bịch bánh khi ấy chỉ là một chiếc bánh Trung thu nhỏ, loại người ta hay mua ngoài chợ, mỗi bì sáu cái rồi chia ra, thêm vài chiếc kẹo bò sữa, vài cái bánh phục linh và một hộp sữa. Ấy thế thôi nhưng cũng đủ khiến lũ trẻ chúng tôi thích mê.
Quê tôi mỗi mùa trăng lên rất nhộn nhịp. Từ độ giữa tháng trước, các anh lớn trong xóm đã bắt đầu tập múa lân. Mỗi khi đi học về ngang qua nhà văn hóa, chúng tôi lại nghe tiếng trống tập giòn tan thì cả đám thế nào cũng tranh thủ tạt qua xem các anh tập. Điệu trống ấy ngày nào cũng đánh lại, bài múa ấy năm nào các anh cũng diễn qua, nhưng không khi nào chúng tôi xem chán. Múa lân là truyền thống mỗi khi Trung thu về. Đường làng nhỏ hẹp nên không phải như phố bây giờ có xe đưa rước đoàn lân. Khi ấy, đoàn lân của thôn tôi là đoàn “xe ba gác” với xe trống, xe lân, xe các anh múa lân, xe ông Địa. Bà tôi và nhiều nhà trong xóm vẫn hay treo một ít tiền, cột vào sợi chỉ treo trước cửa nhà. Nhà nào các anh cũng ghé, múa một hồi, sau đó anh lân chủ sẽ nhẹ nhàng “đớp” lấy số tiền được treo đó. Cứ như các anh múa vui cho gia chủ, và đó là phần thưởng. Đám trẻ chúng tôi vẫn hay đi theo các anh, hú hét hò reo, và khi mệt thì thường được các anh bế lên xe ba gác hay xích lô đi một đoạn trước khi… trả về nhà.
Tôi nhớ ở quê tôi khi ấy, một chiếc bánh Trung thu là điều xa xỉ, nhưng chúng tôi luôn biết cách tận hưởng niềm vui Trung thu theo cách riêng. Khi ấy, mỗi ngày đều có một chiếc xe của chú làm bánh ống đi ngang qua. Ngay khi nghe tiếng chuông leng keng báo hiệu, trước mỗi nhà lũ trẻ đã đứng chờ sẵn, trên tay ít thì một lon gạo, nhiều thì hai ba lon, nhà nào “xịn” hơn nữa thì thêm dăm gói mì tôm chờ chú tới. Chú sẽ đổ gạo, bóp vụn mì tôm, thêm một ít gia vị của chú như vừng hay muối mè, sau đó đổ vào một cái máy, có một đầu ra là những chiếc bánh ống. Nhiệm vụ của chúng tôi là khi thấy bánh dài ra được một đoạn thì dùng kéo cắt. Cứ mỗi lần như thế, chúng tôi sẽ đưa chú dăm ba nghìn. Đó là bánh Trung thu của chúng tôi, những chiếc bánh ống đôi khi trở thành những cây kiếm choảng nhau, sau đó lại được nhai nhồm nhoàm giữa những tràng cười thú vị.
Khi những đoàn lân bắt đầu tản dần và những trò chơi của lũ trẻ đã thấm mệt, chúng tôi sẽ ai về nhà nấy, tận hưởng đêm trăng tròn với gia đình. Hai bà cháu tôi vẫn hay ngồi trên hiên nhà, ánh trăng to và tròn trải đều khắp sân. Khi ấy, tôi sẽ chia phần quà Trung thu mà mình được nhận, hoặc kể bà nghe về những gì tôi đã làm trong suốt cả ngày. Những năm tháng ấy dường như tôi không bao giờ quên được: nụ cười hiền hòa của bà, tiếng lân như vẫn rền vang từng nhịp trong ký ức, tiếng lũ bạn phá làng inh ỏi, và cả ánh trăng trên trời cao - như nhắc tôi nhớ rằng, tôi đã từng có một mùa trăng đẹp đến nhường ấy.
Biện Bạch Ngọc
Nguồn VHPT : https://vanhoavaphattrien.vn/co-mot-mua-trang-nhu-the-a31202.html