Cưới chạy bầu: Cuộc hôn nhân bắt đầu từ sự vội vã và kết thúc bằng tờ giấy xét nghiệm ADN khiến tôi đau đến nghẹt thở

Cưới chạy bầu: Cuộc hôn nhân bắt đầu từ sự vội vã và kết thúc bằng tờ giấy xét nghiệm ADN khiến tôi đau đến nghẹt thở
8 giờ trướcBài gốc
Chiều hôm đó, tôi tranh thủ dọn lại nhà kho ở tầng gác mái. Nơi ấy lâu lắm rồi không ai đụng đến, chỉ chất đầy những thùng carton cũ, quạt hỏng, ghế gãy. Trong lúc sắp xếp, tôi vô tình kéo ra một chiếc hộp sắt nhỏ nằm sâu trong góc tối, bị phủ bụi đến nỗi tưởng như đã bị bỏ quên từ rất lâu.
Tôi vốn nghĩ bên trong chắc chỉ toàn hóa đơn hay giấy tờ linh tinh, nào ngờ khi bật khóa ra, lại thấy một tập giấy được kẹp gọn gàng. Giấy đã ố vàng, mép hơi quăn lại. Đập vào mắt tôi là logo một trung tâm xét nghiệm di truyền cùng những con số khô khốc.
Tôi thoáng thấy tên chồng mình, cùng tên con gái bé bỏng mới 5 tuổi. Dòng chữ “xác suất huyết thống 99,999%” khiến tim tôi thắt lại, mồ hôi rịn đầy lòng bàn tay. Không phải vì kết quả, mà là vì thời điểm: ngay khi con vừa tròn một tháng tuổi, anh đã bí mật đem mẫu của con đi xét nghiệm.
Không phải vì kết quả, mà là vì thời điểm: ngay khi con vừa tròn một tháng tuổi, anh đã bí mật đem mẫu của con đi xét nghiệm. (Ảnh minh họa)
Tôi ngồi phịch xuống nền nhà, đôi tay run lẩy bẩy. Bao nhiêu ký ức ùa về. Năm đó, tôi và anh cưới gấp khi chưa kịp chuẩn bị gì nhiều. Gia đình hai bên có chút lời ra tiếng vào, nhưng chúng tôi vẫn nắm tay nhau, hứa sẽ cùng vượt qua mọi khó khăn để nuôi con khôn lớn.
Tôi từng tin, sự ra đời của bé Thỏ sẽ là minh chứng cho tình yêu và là sợi dây gắn kết chúng tôi. Anh đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày làm cha. Từ một người chỉ ham chơi với bạn bè, anh trở nên trách nhiệm, biết lo toan, biết thức trắng đêm bế con khi con sốt. Tôi đã khóc vì hạnh phúc khi thấy anh kiên nhẫn tập cho con đi từng bước nhỏ.
Nhưng hôm nay, tất cả niềm tin đó vỡ tan. Ngay trong những ngày tôi ở cữ yếu ớt nhất, khi tôi còn chật vật học cách làm mẹ, thì anh lại âm thầm ôm nỗi nghi ngờ. Anh lén lấy tóc con, mang đi xét nghiệm, như thể tình yêu và lòng tin chưa bao giờ đủ để giữ anh lại.
Tôi đau không phải vì tờ giấy kia khẳng định huyết thống, mà vì sự thật: anh đã không tin tôi, không tin vào tình yêu mà tôi dành cho anh, không tin vào mái ấm mà chúng tôi cùng dựng xây.
Tôi đau không phải vì tờ giấy kia khẳng định huyết thống, mà vì sự thật: anh đã không tin tôi, không tin vào tình yêu mà tôi dành cho anh, không tin vào mái ấm mà chúng tôi cùng dựng xây. (Ảnh minh họa)
Tiếng con gái ríu rít ngoài phòng khách kéo tôi về thực tại. Con gọi “mẹ ơi” trong trẻo, ngây thơ đến nhói lòng. Đứa trẻ ấy đâu biết rằng, ngay từ những ngày đầu tiên, sự hiện diện của con đã từng là một dấu hỏi trong lòng cha nó.
Cửa nhà sắp mở, anh sẽ trở về sau giờ làm, lại cười xòa ôm con, lại hỏi tôi “Hôm nay em mệt không?”. Tôi phải đối diện với anh thế nào đây? Giữ im lặng để gia đình còn nguyên vẹn, hay đối diện để rồi có thể tan vỡ tất cả?
Tôi thấy mình mắc kẹt giữa tình yêu và niềm kiêu hãnh. Tôi không thể giả vờ như chưa từng tìm thấy tờ giấy kia, nhưng cũng không đủ can đảm nhìn gia đình tan nát trước mắt con.
Đêm xuống, tôi nằm bên anh mà lòng nặng trĩu. Tiếng thở đều đều của chồng bên cạnh giờ bỗng trở thành khoảng cách xa vời. Tôi chợt nhận ra, nỗi đau lớn nhất trong hôn nhân không phải là phản bội thể xác, mà là phản bội niềm tin, thứ một khi đã vỡ thì khó lòng hàn gắn.
*Tâm sự của độc giả
Phương Anh
Nguồn Góc nhìn pháp lý : https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/cuoi-chay-bau-cuoc-hon-nhan-bat-dau-tu-su-voi-va-va-ket-thuc-bang-to-giay-xet-nghiem-adn-khien-toi-dau-den-nghet-tho-22522.html