Đưa bố già bệnh tật vào viện dưỡng lão, nửa năm sau, tôi rơi nước mắt khi đọc dòng chữ do ông viết

Đưa bố già bệnh tật vào viện dưỡng lão, nửa năm sau, tôi rơi nước mắt khi đọc dòng chữ do ông viết
3 giờ trướcBài gốc
Tôi là con trai cả trong gia đình có hai anh em. Dưới tôi là em gái kém 4 tuổi, đã lập gia đình ở Hải Phòng. 5 năm trước, mẹ tôi qua đời do căn bệnh ung thư phổi. Từ đó đến nay, bố tôi sống một mình trong căn nhà cũ ở quê.
Hơn 70 năm qua, bố tôi vốn là người đàn ông khỏe mạnh, ít bị bệnh vặt. Tuy nhiên, gần một năm trước, ông bị đột quỵ lúc đang đánh cờ cùng vài người hàng xóm. Dù may mắn được đưa vào viện kịp thời và giữ được tính mạng, tuy nhiên, từ lần đó, bố tôi yếu đi nhiều. Một nửa cơ thể không còn cử động được như trước, nói ngọng và gần như phải có người chăm sóc.
Ảnh minh họa.
Khoảng thời gian ấy, tôi phải thuê người để chăm ông 24/7 nhưng cũng không duy trì được lâu vì chỉ được một thời gian ngắn, người giúp việc lại xin nghỉ. Vậy là sau cả tháng phải nhờ họ hàng rồi đi đi về về lo cho bố, tôi bàn với vợ quyết định đón bố lên thành phố ở cùng để tiện chăm sóc.
Vợ tôi kinh doanh online ở nhà, lo cơm nước và chăm hai con nhỏ. Cô ấy là người sống biết điều, có hiếu với bố mẹ chồng, tuy nhiên, việc phải vừa làm việc vừa chăm một người già bệnh tật cũng khiến cô ấy mệt mỏi.
Từ ngày đón bố lên sống chung, vợ chồng tôi cũng hay lục đục. Tôi biết vợ mệt sinh ra cáu gắt nên cũng cố nhịn. Nhưng thú thực, chính tôi cũng bị áp lực khi đi làm mệt mỏi cả ngày, về nhà lại đối diện với cảnh chăm một người già bệnh tật, nói năng không rõ.
Hơn nữa, có lẽ do nằm lâu một chỗ, bố tôi cũng thay tính đổi nết. Tất cả tích tụ khiến không khí trong gia đình luôn trong tình trạng nặng nề, ngột ngạt. Phương án thuê giúp việc theo giờ được đưa ra nhưng rồi cũng không thành vì không tìm được người ưng ý. Cuối cùng, vợ chồng tôi phải ngồi lại với nhau và thống nhất gửi bố vào viện dưỡng lão.
Trước khi nói với bố, tôi đã đi khảo sát ở đó và thấy cơ sở vật chất khá ổn. Duy chỉ có một điều là ở đó khá xa nhà tôi. Bởi những chỗ ở gần trong nội thành, chi phí quá cao, vợ chồng tôi không kham nổi. Chỉ có ở đó, tuy xa nhưng chi phí phù hợp nên chúng tôi mới quyết định chọn.
Tôi tự an ủi, mong rằng ở đó, bố tôi sẽ được chăm sóc y tế tốt hơn ở nhà. Và biết đâu, vào đó có thêm các bạn già, ông lại vui hơn, tinh thần cũng tốt lên. Nhưng sâu trong lòng, tôi vẫn thấy áy náy khi không chăm sóc được cho bố và một chút gì đó sợ mang tiếng với họ hàng rằng phải đẩy bố vào viện dưỡng lão.
Ngày tiễn bố đi, ông không nói nhiều, chỉ mang theo túi đồ nhỏ và bức ảnh gia đình cũ. Ánh mắt ông thoáng buồn khi nhìn tôi nhưng không trách móc, chỉ lặng lẽ dặn các cháu ngoan ngoãn, chịu khó học hành.
Thời gian đầu, cuối tuần, tôi luôn cố gắng sắp xếp thời gian để đưa các con vào thăm ông nội. Nhưng dần dần, do công việc bận rộn, tôi không còn đến thăm ông thường xuyên được nữa. Chỉ gọi điện hỏi thăm tình hình của ông qua người chăm sóc ở đó.
Những lần vào thăm bố, tôi thấy ông khỏe lên nhiều, bớt ngọng hơn nhưng trong câu chuyện giữa tôi và bố, cảm giác đã không còn được thân tình như trước. Dường như có một bức tường vô hình được tạo ra giữa hai bố con, chỉ còn những câu hỏi xã giao, những lời động viên suông gượng gạo giữa hai con người là ruột thịt suốt mấy chục năm qua.
Lần gần đây nhất, khi vào thăm bố, tôi thấy ông trầm tính hơn, ánh mắt xa xăm. Ông không cáu gắt, không quát mắng, không trách móc gì tôi cả. Thậm chí còn động viên ngược lại nói tôi không cần phải lặn lội đường xa vào thăm ông. Nên dành thời gian đó để tập trung chăm sóc con cái, nuôi dạy các con thành người tử tế.
Khi về, tôi bất ngờ được người chăm sóc của bố cho xem ảnh chụp mảnh giấy nhỏ do bố tôi viết cách đó không lâu. Nhìn những nét chữ run run của bố, tôi bất giác rơi nước mắt:
"Bà nó ơi, ở đây đông người nhưng tôi thấy cô đơn quá. Tôi muốn về nhà mình, muốn được quây quần bên gia đình, con cháu. Như thế, có nhắm mắt, tôi cũng an lòng".
Dọc đường về, những dòng chữ đó cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi thương bố vô cùng nhưng nếu giờ đưa bố về quê và lại thuê giúp việc chăm sóc, chẳng khác nào lặp lại tình trạng của thời gian trước. Mà không biết làm thế, tình trạng của bố có ổn hơn không hay lại xấu đi?
Nhưng nếu tiếp tục để ông ở viện dưỡng lão, tôi cũng không đành khi thấy ông cảm thấy cô đơn như vậy. Giờ tôi nên làm thế nào trong hoàn cảnh này đây?
Tùng
Nguồn GĐ&XH : https://giadinh.suckhoedoisong.vn/dua-bo-gia-benh-tat-vao-vien-duong-lao-nua-nam-sau-toi-roi-nuoc-mat-khi-doc-dong-chu-do-ong-viet-172251027163000888.htm