Gác bếp của nội

Gác bếp của nội
9 giờ trướcBài gốc
Con nhớ lắm, nội ạ. Cứ nhìn gác bếp là hình bóng nội lại hiện về trong con. Khi còn nhỏ, con không hiểu vì sao bếp này chỉ có nội và con. Bóng dáng ba mẹ không hề thấy – đó là điều kỳ lạ mà con luôn đặt dấu hỏi trong đầu. Rồi theo năm tháng, khi lớn dần lên, con mới hiểu. Gia đình nào cũng thường có ba mẹ, nhưng gia đình mình thì khác. Con đã mất ba mẹ khi còn rất nhỏ. Ba mẹ là người chở hàng đi chợ, một lần vì chạy vội tránh cơn mưa, ba chở mẹ đi giao hàng, chẳng may trượt bánh rơi xuống kênh. Cả ba và mẹ đều rời xa con, về thế giới bên kia. Từ đó, ngôi nhà đơn sơ chỉ còn lại con và nội, cùng bếp lửa hồng cháy âm ỉ.
Nội rất thương cô gái nhỏ thiếu vắng ba mẹ như con. Vì thế, tình thương nội dành cho con lại càng sâu đậm, và trong cuộc sống, nội càng cố gắng nhiều hơn nữa.
Những hình ảnh về nội, con không bao giờ quên. Bếp lửa, con luôn gọi là "bếp của nội". Là một người nông dân, nội luôn cố gắng chất đống rơm thật cao mỗi mùa lúa gặt về. Có rơm, nội đỡ phải nhọc nhằn đi mót củi, và công việc nhóm bếp cũng nhẹ hơn. Khi con lớn thêm một chút, con được ngồi bên bếp, học nội cách nấu cơm, cách chất bếp sao cho lửa cháy đều mà không tắt. Khi con tự tay nhóm được bếp, con vui lắm. Và niềm vui lớn hơn là nụ cười rạng rỡ của nội.
Con vẫn nhớ những chiếc ngô nội treo trên gác bếp - bao mồ hôi, công sức nội đã đổ ngoài đồng. Ngô khô, con cùng nội bẻ hạt để nuôi gà. Một bếp lửa ấm áp, một nụ cười, những câu chuyện vui nội kể cho con nghe - tất cả giúp con quên đi nỗi tủi thân vì thiếu vắng ba mẹ.
Con nhớ có lần đi học về, con chạy vào bếp ôm chặt lấy nội rồi òa khóc:
- Nội ơi, chúng bạn chê con là đứa không có ba mẹ. Chúng không chơi với con nữa kìa, nội!
Nội ôm con vào lòng, xoa nhẹ đầu và nói:
- Nín nào, gái. Không phải sợ đâu. Cuộc đời ai cũng có một hoàn cảnh riêng, nhưng con không đơn côi đâu, con còn có nội mà. Nhìn kìa, chú mèo nhà mình đang nằm kia – cũng là bạn của con đó. Không ai chơi thì vẫn có mèo chơi với con mà.
Con nghe lời nội, ra vuốt ve nghịch mèo một lúc thì nội bưng mâm cơm ra. Bữa cơm đạm bạc với cà muối sao mà ngon thế! Chú mèo nằm dưới chân con, nội vừa ăn vừa kể chuyện vui. Mọi sầu đau trong con dường như tan biến hết.
Bếp của nội vào mùa sen nở càng thêm đặc biệt. Nội có sen mẹ mang về, còn con là cô gái của xứ trà. Khi nội hái chè xanh, nội luôn cố gắng hái cho xong bãi trong ngày. Ở nhà, con nhặt từng cánh sen để nội ướp chè. Ngoài bãi chè, nội dầm mưa dãi nắng, chịu đau lưng để hái cho kịp. Tối về, nội cùng con chất bếp củi thật to để xao chè. Mùi chè mùa sen thơm ngát. Nội làm tới tận khuya. Khi con mệt và buồn ngủ, nội luôn nhắc đi ngủ sớm để mai còn đi học. Còn nội, vẫn âm thầm làm suốt đêm, chẳng ngại ngần. Chè thì thơm, mà tình nội còn thơm hơn. Càng lớn lên, con càng hiểu - tất cả vì con. Nội cố gắng thay ba mẹ nuôi con ăn học. Vì thế mà bếp của nội đêm đêm vẫn rực lửa, cùng hơi ấm yêu thương.
Bếp nội - càng lớn con càng yêu, càng thương. Con cứ thấy bóng dáng nội trong làn khói bếp. Những đêm nội gắng xong mẻ chè để sáng mai có sức nuôi con ăn học, hình ảnh ấy in sâu trong lòng con. Khi con đỗ đại học, phải xa nhà, nỗi nhớ nội lại da diết hơn. Mỗi kỳ nghỉ, con chỉ mong về nhà, được nhìn thấy chiếc nồi cơm củi ngày xưa nội vẫn dùng, mái bếp lá cũ kỹ vẫn còn đó. Chỉ có điều, nội đã già hơn nhiều. Mỗi lần nhìn lưng nội còng xuống, lòng con như thắt lại. Tường bếp theo năm tháng cũng rạn nứt dần như thời gian đang rút từng sợi tóc bạc trên đầu nội.
Gác bếp nội, con nhớ lắm… Nhìn gác bếp, con nhớ nội da diết. Nhìn bắp ngô treo, nhìn chú mèo, bao kỷ niệm hiện về - không thể nào quên. Nồi cơm cũ nội vẫn dùng, bữa cơm đạm bạc mà sao ngon đến vậy! Bếp củi hồng vẫn cháy, dù người nhóm bếp không còn là nội nữa, nhưng sự ấm áp, hình bóng của nội mãi còn trong gian bếp này. Con nhớ và yêu gác bếp của nội lắm, nội ơi… Trái tim con vẫn thầm gọi tên nội. Và con luôn thấy nội bên con. Dù gác bếp đã cũ, đã xưa lắm rồi, nhưng trong con, đó mãi là góc ấm áp nhất mà nội đã để lại.
Phương Uyên
Nguồn VHPT : https://vanhoavaphattrien.vn/gac-bep-cua-noi-a29206.html