Gần đây, những đoạn video ghi lại khoảnh khắc đời thường nơi hầm mỏ ở Trung Quốc đã lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội. Nhân vật chính là một chú chuột xám nhỏ, thân hình chẳng có gì nổi bật, nhưng lại chiếm trọn cảm tình của cư dân mạng bởi hành động thân thiết đến lạ thường. Không lẩn tránh con người như bản năng vốn có của loài chuột, chú lại chủ động tìm đến các anh thợ mỏ, quấn quýt bên họ vào mỗi bữa ăn. Cảnh tượng chú chuột gặm cơm bên nồi cơm nóng, giữa khung cảnh đơn sơ trong lòng đất, vừa bình dị lại vừa ấm áp lạ kỳ.
Nhưng với những người thợ mỏ, chú chuột ấy không chỉ là một “người bạn ăn cùng mâm”. Nó là biểu tượng của sự sống, là dấu hiệu của bình an, là một “chiếc còi báo động sống” mà họ luôn dõi theo từng ngày.
Khi chuột mỏ trở thành “thiết bị cảnh báo thiên nhiên”
Công việc trong hầm mỏ vốn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, từ khí độc, rò rỉ nước đến nguy cơ sập hầm bất cứ lúc nào. Trong môi trường đó, mọi sự thay đổi dù là nhỏ nhất, đều có thể mang tính sống còn. Chính vì vậy, sự hiện diện và phản ứng của chuột mỏ trở thành một loại “thiết bị báo động sinh học” tự nhiên mà người thợ luôn tin tưởng.
Chuột mỏ có khả năng cảm nhận rất nhanh những biến động trong lòng đất: từ thay đổi nhiệt độ, độ ẩm, nồng độ oxy cho đến các rung chấn bất thường. Khi có dấu hiệu nguy hiểm, chúng thường bỏ chạy hoặc phát ra tiếng kêu lạ, một cảnh báo không lời mà người thợ mỏ luôn ghi nhớ.
Một thợ mỏ từng kể, có ngày, đàn chuột thường đến ăn bỗng nhiên biến mất không dấu vết. Linh cảm có điều chẳng lành, họ lập tức báo lên trên và sơ tán. Quả nhiên, hôm sau, hầm sập. Nếu hôm đó không để ý đến sự “lặng im bất thường” của chuột, có lẽ đã không ai còn sống để kể lại câu chuyện này.
Tình cảm chân thành giữa người và vật nơi tận cùng hiểm nguy
Giữa không gian chật hẹp, tối tăm, nơi mọi cảm xúc thường bị cuốn trôi bởi nỗi lo cơm áo và sự hiểm nguy rình rập, vẫn có chỗ cho một thứ tình cảm thật thà, lặng lẽ – tình bạn giữa người và chuột mỏ.
Hằng ngày, các thợ mỏ chia cơm cho chuột không chỉ vì thương, mà còn như một cách tri ân: cảm ơn vì sự hiện diện của loài vật nhỏ bé này, nhờ đó mà họ thêm yên tâm làm việc. Nhiều nơi còn cẩn thận đóng những chiếc “nhà gỗ mini” cho chuột ngủ qua đêm, tránh lạnh và nước rò rỉ.
Một anh thợ mỏ kỳ cựu chia sẻ: “Nơi nào còn chuột, nơi đó còn hy vọng. Khi chuột rời đi, tức là chúng tôi cần phải nhanh chóng thoát thân". Với họ, chú chuột nhỏ không cần tiếng nói hay vòng cổ định vị. Chỉ cần xuất hiện, là đã đủ để người ta cảm thấy an toàn.
Khi thiên nhiên trở thành đồng minh âm thầm
Câu chuyện về chú chuột mỏ không chỉ đơn thuần là một hiện tượng mạng đáng yêu. Nó là minh chứng cho mối liên kết bền chặt giữa con người và tự nhiên. Trong khi công nghệ hiện đại vẫn có thể thất bại trước sự khắc nghiệt của lòng đất, thì bản năng sinh tồn của một sinh vật nhỏ bé lại có thể trở thành cứu tinh.
Giữa một thế giới mà con người ngày càng rời xa thiên nhiên, câu chuyện từ lòng đất ấy nhắc nhở chúng ta: đôi khi, không cần những thiết bị tối tân, chỉ cần học cách lắng nghe, cả thế giới sẽ trả lời. Và có lẽ, ánh sáng hy vọng không luôn đến từ đèn pin hay thiết bị cứu hộ, mà đôi khi chỉ là dáng hình bé nhỏ của một chú chuột mỏ, đang gặm cơm bên nồi giữa ca làm.