Tôi vẫn nhớ rõ buổi tối hôm đó. Sau một ngày dài làm việc, tôi ngồi trên sofa, lướt điện thoại để thư giãn. Chồng tôi, Minh, đang tắm, để điện thoại trên bàn. Một thông báo sáng lên trên màn hình. Tò mò, tôi liếc nhìn và thấy tên một người quen thuộc: chị Lan, người giúp việc cũ của gia đình. Chị ấy đã nghỉ làm hơn một năm, sao giờ lại nhắn tin cho Minh? Linh cảm chẳng lành khiến tôi mở điện thoại – điều mà tôi chưa từng làm trước đây.
Tin nhắn hiện lên cùng một bức ảnh khiến tôi gần như chết lặng. Đó là hình ảnh chị Lan trong trang phục thiếu vải, kèm dòng chữ: "Anh còn nhớ em không? Lâu rồi không gặp." Tay tôi run rẩy, tim đập thình thịch. Tôi không thể tin vào mắt mình. Người phụ nữ từng quét dọn nhà tôi, từng trò chuyện thân thiện với tôi, giờ lại gửi những thứ như thế này cho chồng tôi.
Tôi ngồi đó, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong đầu là một mớ bòng bong. Tại sao chị Lan lại làm vậy? Chồng tôi có liên quan gì không? Họ đã liên lạc bao lâu rồi? Tôi lục lại các tin nhắn cũ, nhưng chỉ thấy vài đoạn hội thoại ngắn, chủ yếu là về công việc nhà khi chị Lan còn làm cho chúng tôi. Không có dấu hiệu gì bất thường. Nhưng bức ảnh này… nó như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tin của tôi.
Ảnh minh họa
Tôi bắt đầu nhớ lại những ngày chị Lan còn làm việc ở nhà. Chị ấy là một người phụ nữ trung niên, chăm chỉ, nói chuyện nhẹ nhàng. Tôi chưa từng nghi ngờ gì về chị. Minh cũng vậy, anh ấy luôn cư xử đúng mực, không bao giờ có hành động hay lời nói khiến tôi phải bận tâm. Vậy chuyện này là sao? Là chị Lan tự ý gửi, hay Minh đã làm gì để khơi gợi hành động này?
Khi Minh bước ra từ phòng tắm, tôi không thể kìm nén thêm. Tôi đưa điện thoại cho anh, giọng run run: "Anh giải thích đi, chuyện này là thế nào?" Minh nhìn màn hình, vẻ mặt từ ngạc nhiên chuyển sang bối rối. Anh thề rằng anh không hề liên lạc với chị Lan từ khi chị nghỉ việc, và bức ảnh này hoàn toàn bất ngờ. Anh nói có thể chị Lan đã nhầm số hoặc cố tình gây rối.
Tôi muốn tin Minh, nhưng cảm giác bị phản bội vẫn khiến tôi nghẹt thở. Tôi yêu cầu anh nhắn lại chị Lan, hỏi rõ lý do. Tin nhắn trả lời của chị ấy càng làm tôi sốc: "Em chỉ đùa thôi, chị đừng nghĩ nhiều." Đùa? Một bức ảnh nhạy cảm như vậy mà là đùa? Tôi cảm thấy như mình đang bị đùa giỡn với chính cảm xúc của mình.
Những ngày sau đó, tôi sống trong trạng thái căng thẳng. Tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng cũng không thể vờ như không có gì xảy ra. Tôi quyết định gọi điện trực tiếp cho chị Lan. Trong cuộc gọi, chị ấy liên tục xin lỗi, nói rằng đó chỉ là một phút bốc đồng, rằng chị không có ý định phá hoại gia đình tôi. Nhưng lời xin lỗi ấy không đủ để xoa dịu cảm giác tổn thương trong tôi.
Minh, trong khi đó, cố gắng hết sức để lấy lại lòng tin của tôi. Anh chủ động cho tôi xem điện thoại, email, và thậm chí đề nghị tôi gặp chị Lan để làm rõ mọi chuyện. Dù vậy, tôi vẫn không thể gạt bỏ hình ảnh kia ra khỏi đầu. Nó như một vết sẹo, dù nhỏ nhưng cứ nhói lên mỗi khi tôi nghĩ tới.
Sự việc này khiến tôi nhận ra rằng hôn nhân không chỉ cần tình yêu mà còn cần sự thấu hiểu và giao tiếp. Tôi và Minh đã ngồi lại, nói chuyện thẳng thắn hơn bao giờ hết. Tôi chia sẻ về nỗi sợ mất anh, về cảm giác bất an khi thấy tin nhắn kia. Minh cũng thừa nhận rằng anh đã quá vô tư, không nghĩ rằng việc giữ số của chị Lan có thể dẫn đến hiểu lầm.
Chúng tôi quyết định đặt ra những ranh giới rõ ràng hơn trong các mối quan hệ bên ngoài. Minh xóa số của chị Lan, và tôi cũng học cách tin tưởng anh nhiều hơn. Dù vết thương vẫn còn, tôi tin rằng thời gian sẽ giúp chúng tôi chữa lành.
Nếu bạn từng rơi vào tình huống tương tự, tôi hiểu cảm giác bối rối và đau đớn mà bạn đang trải qua. Đừng vội vàng kết luận hay để cảm xúc lấn át. Hãy bình tĩnh, nói chuyện với người bạn đời của mình, và tìm cách giải quyết cùng nhau. Đôi khi, sự thật không phức tạp như chúng ta nghĩ, nhưng nếu không đối diện, nó sẽ mãi là cái gai trong lòng.
Hôn nhân là một hành trình dài, và những thử thách như thế này chỉ khiến chúng ta mạnh mẽ hơn nếu chúng ta chọn cách đối mặt đúng đắn. Tôi vẫn đang học cách tha thứ và tin tưởng, nhưng tôi biết rằng, chỉ cần hai người còn yêu thương và tôn trọng nhau, không có khó khăn nào là không thể vượt qua.
Tâm sự của độc giả!
Minh Khuê