Hơn 1/4 thế kỷ không ngừng vươn lên

Hơn 1/4 thế kỷ không ngừng vươn lên
5 giờ trướcBài gốc
BPO - Ngày 1-1-1997, tỉnh Bình Phước được tái lập. Đây cũng là ngày Báo Bình Phước ra mắt bạn đọc số đầu tiên. Trong suốt chặng đường hơn 1/4 thế kỷ qua, Báo Bình Phước đã nỗ lực phấn đấu, không ngừng vươn lên, xây dựng tờ báo ngày càng phát triển và thực hiện xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao, đóng góp xứng đáng vào sự nghiệp xây dựng và bảo vệ quê hương, đất nước qua các thời kỳ.
Thực hiện Nghị quyết số 60-NQ/TW Hội nghị lần thứ 11 Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XIII, tỉnh Bình Phước sẽ hợp nhất với tỉnh Đồng Nai. Khi tỉnh mới được thành lập cũng là lúc tờ báo Bình Phước kết thúc sứ mệnh lịch sử và sẽ nhường lại vai trò cho cơ quan ngôn luận của Đảng bộ, tiếng nói của chính quyền và nhân dân tỉnh mới. Trước thời khắc lịch sử này, chúng tôi - những người gắn bó Báo Bình Phước ngay từ ngày đầu tiên, cũng như các cộng tác viên và bạn đọc thân thiết của tờ báo không tránh khỏi những cảm xúc ngập tràn khi hồi tưởng lại chặng đường đã qua.
Bài 1:
NHỮNG NĂM THÁNG KHÔNG THỂ NÀO QUÊN
28 năm đã trôi qua, so với lịch sử mấy ngàn năm của dân tộc thì đó chỉ là một khoảnh khắc. Song, báo chí Bình Phước nói chung, Báo Bình Phước nói riêng đã có sự phát triển vượt bậc và đóng góp tích cực vào sự phát triển kỳ diệu của quê hương Bình Phước. Đến từ nhiều vùng, miền của đất nước khi tuổi đang độ sức xuân, nhưng nay có người đã là ông, là bà và có người đã trở thành thiên cổ, nhưng tất cả những con người ấy đều có chung niềm mong ước, đó là chung sức, đồng lòng, nỗ lực đưa báo chí Bình Phước không chỉ thực sự là cầu nối vững chắc giữa ý Đảng với lòng dân mà còn là người bạn thân thiết của mọi người, mọi nhà.
Duyên với nghề báo
Báo Sông Bé - cơ quan ngôn luận của Đảng bộ tỉnh Sông Bé, được thành lập ngày 1-12-1976, nhưng đến ngày 10-12-1976, tờ báo mới xuất bản số đầu tiên. Báo có 8 trang, với khổ 28x40cm, phát hành mỗi tuần 1 kỳ và được in bằng máy Typo. Đây là công nghệ in được phát minh bởi người Trung Quốc từ khoảng giữa thế kỷ XV. Việc phát hành tờ báo phần lớn được thực hiện bởi bưu điện. Chỉ riêng tờ báo xuân, phóng viên phụ trách địa bàn huyện, thị xã nào thì phải tự mình phát hành và cơ quan có giao chỉ tiêu cụ thể.
Tháng 9-1985, sau khi tốt nghiệp Khoa Ngữ văn Trường đại học Sư phạm TP. Hồ Chí Minh, tôi được tiếp nhận về làm phóng viên Báo Sông Bé. Đến nay, sau 40 năm tôi vẫn chỉ biết có một nghề làm báo. Và tôi cảm nhận được mình có duyên với nghề này.
Khi đó, cơ quan có 5 phòng và tương đương, gồm: Tòa soạn, Phòng phóng viên Kinh tế, Phòng phóng viên Văn hóa - Xã hội, Phòng Trị sự - Bạn đọc và Nhà in. Ban biên tập có 2 người, gồm: Tổng Biên tập phụ trách chung và nội dung của tờ báo, Phó Tổng biên tập phụ trách hoạt động của nhà in. Phóng viên của cơ quan có 12 người, được phân công phụ trách ngành và địa bàn. Cố Tổng Biên tập Báo Bình Phước - anh Hoàng Lâm - khi đó là Trưởng Phòng phóng viên Kinh tế. Vì trẻ tuổi, chưa có gia đình riêng, lại là phóng viên duy nhất tốt nghiệp đại học chính quy nên tôi được phân công phụ trách ngành giáo dục và địa bàn 5 huyện phía Bắc của tỉnh Sông Bé (Đồng Phú, Phước Long, Bù Đăng, Bình Long, Lộc Ninh - tỉnh Bình Phước ngày nay). Với tôi, đây là cái duyên được làm báo ở Bình Phước. Ngày ấy, muốn đi công tác đến huyện Phước Long (nay là thị xã Phước Long) hay huyện Bù Đăng và Lộc Ninh thì phải có mặt ở Bến xe Thủ Dầu Một lúc 4 giờ sáng mới có ghế ưu tiên, nếu chậm là phải ngồi ghế “súp”.
Theo chỉ đạo của tỉnh, Sở Giao thông vận tải yêu cầu bến xe phải dành 10 ghế đầu của chuyến xe đò quốc doanh duy nhất trong ngày để ưu tiên cho cán bộ, công chức các sở, ngành đến công tác ở 5 huyện phía Bắc. Đối với huyện Phước Long và Bù Đăng, hôm nào xe không bị trục trặc thì 4 giờ chiều sẽ tới, còn gặp hôm xe bị hỏng hóc hay trời mưa hoặc hàng hóa nhiều thì 6 giờ chiều mới đến trung tâm huyện. Vậy nên, nếu ra Bến xe Thủ Dầu Một muộn thì chắc chắn phải ngồi trên những chiếc xe đò của tư nhân chạy bằng than củi và khi đến nơi thì mặt mũi chẳng khác gì “người châu Phi”. Khi xe chạy qua thị trấn Phước Vĩnh - Phú Giáo thì bắt đầu vào “chặng đường đau khổ”. Cả xe và hành khách luôn trong trạng thái lắc lư để vật lộn với những ổ trâu, ổ voi suốt dọc tuyến đường và mùa mưa thì đường lầy lội, mùa nắng thì bụi mù trời. Đi và về đã vậy, việc tác nghiệp báo chí ở địa bàn này ngày ấy còn khó khăn, gian nan gấp bội.
Các đồng chí lãnh đạo tỉnh đến thăm nơi ở và nơi làm việc của cán bộ, phóng viên, nhân viên Báo Bình Phước nhân Ngày báo chí cách mạng Việt Nam 21-6-2000 - Ảnh tư liệu
Bình Phước - nghĩa nặng tình sâu
Những năm 80 của thế kỷ trước, việc tác nghiệp báo chí ở địa bàn tỉnh Bình Phước ngày nay là công việc cực kỳ khó khăn, vất vả. Vì mọi thông tin liên lạc về tòa soạn chỉ duy nhất một cách là gọi điện thoại. Nhưng điện thoại thì chỉ có cơ quan nhà nước hoặc nhà riêng của lãnh đạo Huyện ủy, UBND huyện mới có. Còn nhà dân thì chỉ những gia đình buôn bán lớn ở các chợ trung tâm thị trấn huyện mới dùng. Do đó, mọi thông tin thu thập được từ cơ sở không còn cách nào khác là nhà báo phải ghi chép, chụp ảnh rồi về Thủ Dầu Một viết tay trên giấy để nộp cho trưởng phòng. Khó khăn, vất vả, mà còn thường trực nỗi lo, ám ảnh về căn bệnh sốt rét ác tính có thể đến với bản thân bất cứ lúc nào, nếu không cẩn trọng. Tuy nhiên, dù có ý thức đề phòng nhưng liên tục sống trong vùng sốt rét nặng thì khó ai có thể tránh khỏi và bản thân tôi cũng không phải ngoại lệ.
Vất vả, nguy hiểm là vậy song phần lớn những người làm báo Bình Phước vẫn luôn là chiến sĩ xung kích và sống hết mình với nghề. Không chỉ một lần, mà nhiều đồng nghiệp trẻ đã hỏi tôi rằng: Điều gì đã giúp tôi vượt qua khó khăn của hoàn cảnh gia đình và những gian nan, vất vả của nghề tại vùng đất mới để trụ vững đến nay ở Bình Phước? Tôi trả lời nhanh gọn: Tất cả chỉ vì 4 chữ: nghĩa nặng tình sâu. Với tôi, như vậy đã là quá đủ. Vì trước khi đi Bình Phước, anh Nguyễn Xuân Vinh, Tổng Biên tập Báo Sông Bé là người hiểu rõ hoàn cảnh của tôi lúc đó nên đã động viên và hứa rằng, em cứ đi và khi nào muốn trở lại anh sẽ sẵn sàng tiếp nhận. Còn anh Hoàng Lâm, Tổng Biên tập đầu tiên Báo Bình Phước thì khẳng định với tôi rằng: Anh chỉ cần một mình chú đi là đủ. Lý do là vì, không nhà báo nào hiểu và nắm vững địa bàn Bình Phước như chú. Hơn nữa, chú thực thụ là một nhà báo chuyên nghiệp… Mặc dù đó là những lời động viên chân thật và đầy ắp nghĩa tình nhưng tôi vẫn chưa dám quyết vì khi đó, 2 con của tôi còn quá nhỏ. Cháu lớn đang học lớp 1, còn cháu nhỏ mới hơn 1 tuổi và cả gia đình đang ở trong một phòng nhỏ tại cơ quan. Biết tôi còn nhiều băn khoăn, lo ngại nên anh Hoàng Lâm đã gặp anh Nguyễn Hữu Luật (anh Tư Luật), khi đó được Trung ương phân công giữ chức Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy Bình Phước nói chuyện. Và anh Tư Luật đã chủ động gặp, động viên tôi nhiều lần: Bình Phước mới là nơi để chú thể hiện năng lực chuyên nghiệp của mình. Anh tin và kỳ vọng vào chú.
Nhờ nghề báo mà tôi quen biết anh Tư Luật, lúc ấy anh đang là Ủy viên Ban Thường vụ Huyện ủy Đồng Phú, Bí thư Đảng ủy xã Phước Vĩnh. Đặc biệt hơn đối với tôi, đó là cái tình mà những người anh, người đồng chí và đồng nghiệp ở Báo Bình Phước đã dành cho tôi. Vì mỗi lần đi cơ sở, hay đi xa về nếu không thấy tôi thì câu đầu tiên anh em hỏi người ở nhà rằng: Anh Hai, chú Hai đi đâu rồi? (anh Hai là cách anh em trong cơ quan gọi tôi theo thứ trong gia đình). Chính những điều này mà tôi không thể rời xa anh em.
Về Bình Phước - nơi đất cũ, người xưa
Sông Bé là tỉnh có diện tích rộng nhất so với các tỉnh trong khu vực miền Đông Nam Bộ, với 9.576km². 4 huyện, thị xã ở phía Nam có cơ sở hạ tầng khá phát triển, lại gần TP. Hồ Chí Minh, Đồng Nai… là địa bàn có tốc độ tăng trưởng kinh tế cao. Ngược lại, 5 huyện phía Bắc của tỉnh Sông Bé là vùng sâu, vùng xa, biên giới và có đông đồng bào dân tộc thiểu số sinh sống, nhưng cơ sở hạ tầng chậm phát triển nên đời sống người dân gặp nhiều khó khăn. Nhằm tạo điều kiện để 5 huyện này phát huy tiềm năng, thế mạnh về đất đai, tài nguyên, ngày 6-11-1996, tại kỳ họp thứ 10, Quốc hội khóa IX đã thông qua nghị quyết về việc chia tách địa giới hành chính tỉnh Sông Bé để tái lập tỉnh Bình Phước và tỉnh Bình Dương. Theo đó, tỉnh Bình Phước bao gồm toàn bộ diện tích và dân số của 5 huyện phía Bắc tỉnh Sông Bé. Vì thế, với tôi khi được trở lại Bình Phước là về với vùng đất cũ, người xưa.
Sáng 1-1-1997, trong đoàn công tác đưa cán bộ, công chức, viên chức từ thị xã Thủ Dầu Một đến thị trấn Đồng Xoài dự lễ công bố quyết định về việc tái lập tỉnh Bình Phước và ra mắt Ban Chấp hành Đảng bộ tỉnh, có chiếc xe hiệu Peugeot 505, biển số 61A-5318, sản xuất năm 1986, ì ạch chạy theo sau. Lý do là bởi xe cũ nhưng lại quá tải, vì chở theo 5 người và 2.000 tờ báo. Lý do thứ hai phải đi sau là vì tới đoạn nào đoàn xe đi chậm hoặc dừng lại thì anh em chúng tôi lại tranh thủ xuống xe để trao tặng số báo đầu tiên cho người dân đứng chào đón ở hai bên đường. Được cầm trên tay tờ báo Bình Phước còn thơm mùi mực, nhiều người dân mừng vui với nụ cười tươi, nhưng trong ánh mắt lại không khỏi ngỡ ngàng. Với người có 12 năm trong nghề làm báo như tôi, thì chỉ cần nụ cười ấy, ánh mắt ấy đã là quá đủ. Trong tôi khi đó trào dâng cảm xúc về câu ca dao: Phải duyên thì gắn như keo….
Diệp Viên
Nguồn Bình Phước : https://baobinhphuoc.com.vn/news/548/173792/hon-1-4-the-ky-khong-ngung-vuon-len