“Someday, I’ll be big enough so you can’t hit me”, câu hát trong bản diss track Mean từng được xem như tuyên ngôn khởi đầu cho sự nghiệp của Taylor Swift. Nó thể hiện khát vọng và cá tính không chịu khuất phục trước những lời châm chọc. Thế nhưng, 14 năm sau, khi Pitchfork thẳng tay chấm điểm Actually Romantic (trích từ album The Life Of A Showgirl), câu chuyện lại mang một sắc thái hoàn toàn khác: một thất bại đáng xấu hổ đến mức khiến người hâm mộ không khỏi bàng hoàng.
Nhìn lại quá khứ, không thể bỏ qua chuỗi drama ồn ào giữa Taylor và gia đình họ Ye, những màn đối đầu vừa kịch tính, vừa lố bịch. Người ta từng gọi đó là “trò hề đắt giá” trong làng nhạc pop: ồn ào, căng thẳng nhưng không hề mang lại niềm vui. Dẫu vậy, ít nhất khi ấy Taylor còn có một đối thủ ngang cơ, một trận chiến cân sức khiến công chúng cảm thấy mọi cú đáp trả đều xứng đáng.
Actually Romantic lại đặt Taylor vào thế hoàn toàn khác. Không còn là màn “quyền lực đối đầu quyền lực”, lần này Taylor bị cáo buộc ám ảnh Charli XCX, một nghệ sĩ tài năng nhưng luôn ở trong tình thế yếu thế khi bị cuốn vào quỹ đạo của một siêu sao khổng lồ. Câu hát “Sympathy is a knife” vang lên như một lời giải thích đầy chua chát: sự đồng cảm trong trường hợp này chẳng khác nào con dao hai lưỡi. Khi một nghệ sĩ độc lập bị kéo vào vòng xoáy của một ngôi sao toàn cầu, mọi sự so sánh đều trở nên khập khiễng, và sự yếu thế của họ chỉ càng phơi bày rõ rệt.
Pitchfork không ngần ngại chỉ trích: Actually Romantic là một ca khúc “độc ác và tệ hại”, nơi ca từ rơi vào trạng thái ngớ ngẩn, kém tinh tế. Với một nghệ sĩ từng được ca ngợi là bậc thầy kể chuyện qua lời nhạc, đây là cú trượt dài khó chấp nhận. Người viết review thậm chí còn nửa đùa nửa thật khi nói rằng mình “muốn viết đơn xin lỗi Jack Antonoff”, nhà sản xuất lâu năm của Taylor, dường như đã bị cuốn vào một dự án thất bại ngoài dự liệu.
Sự khắc nghiệt trong đánh giá của Pitchfork không chỉ phản ánh mức độ gây thất vọng của ca khúc, mà còn gióng lên hồi chuông cảnh báo về ranh giới mong manh giữa sáng tạo và ám ảnh trong âm nhạc. Taylor Swift từng là minh chứng sống động cho khả năng biến nỗi đau thành nghệ thuật, biến kẻ thù thành động lực. Nhưng ở Actually Romantic, sức mạnh ấy lại bị bóp méo, để lại dư vị cay đắng cho cả người nghe lẫn chính nữ ca sĩ.
Từ Mean, nơi Taylor dõng dạc tuyên bố sẽ trưởng thành và không còn bị công kích đến Actually Romantic, nơi cô vô tình biến mình thành kẻ gây công kích, hành trình này đặt ra câu hỏi lớn: Liệu Taylor có đang lạc lối trong chính sức mạnh mà cô từng tự hào nắm giữ?
Thanh Phúc