Khúc hát giao mùa

Khúc hát giao mùa
4 giờ trướcBài gốc
Sáng giao mùa Hà Nội khiến lòng người ta xao xuyến, như một chiếc gương phản chiếu những ký ức tuổi thơ. Tôi nhớ những ngày bé, mỗi sáng, mẹ thường nắm tay tôi đi qua con đường lá rụng, lá xào xạc dưới chân, gợi lên cảm giác bình yên và trong lành lạ lẫm. Tôi còn nhớ ánh mắt mẹ ngước lên nhìn hàng cây, cười khẽ khi thấy những chiếc lá úa vàng xoay tròn trong gió, như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể níu giữ cả mùa thu ở lại. Mùa thu qua đi mà không ai hay, chỉ đến khi phố phường bỗng mờ sương, làn gió mát mang theo hơi lạnh nhè nhẹ chạm vào tay là tôi mới nhận ra, Hà Nội đang chuyển mình.
Những con phố cổ Hà Nội vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc, bình yên như thế. Cả phố Hà Nội vào buổi sớm, cứ thế mà lặng yên, như chờ đợi ai đó đến khám phá. Phố Hàng Bạc, Hàng Mã, Hàng Ngang… vào những buổi sáng tinh mơ, các mái ngói phủ lớp rêu phong, những bức tường cũ kỹ lại hiện lên như chứng nhân của bao thăng trầm thời gian. Có lúc, tôi như nghe đâu đó tiếng bước chân người của một thời xưa cũ, thời của những người bán gánh hàng rong, của tiếng rao hàng "Ai lạc rang, hạt dẻ…" trong ký ức. Giữa không gian ấy, có gì đó rất lạ - một chút xao động như trái tim của người xa quê, vừa thổn thức vừa bâng khuâng.
Ảnh minh họa: Báo Phụ nữ Thủ đô.
Cũng có khi, tôi thích dạo quanh hồ Tây vào những sáng giao mùa như thế này. Nhìn mặt hồ trong vắt, ánh lên màu xanh dịu nhẹ của trời, lòng lại thấy yên bình đến lạ. Tôi nhớ lại những lần cùng bạn bè thời thơ ấu, đạp xe ra hồ lúc trời còn mờ tối, ngồi lặng yên nhìn trời chuyển màu, để lòng mình trôi theo làn nước nhẹ nhàng. Mỗi sáng mùa này, hồ Tây luôn có một vẻ đẹp riêng, có khi là màu hồng cam của bình minh, có khi lại là lớp sương mờ giăng phủ, như một tấm rèm lụa mềm mại của thiên nhiên.
Những buổi sáng giao mùa còn là khoảnh khắc để người Hà Nội sống chậm lại. Mọi thứ đều lắng đọng, yên tĩnh, khiến ai đi qua cũng phải chậm chân, lắng lại trong không gian đẹp như mơ ấy. Tôi thường ghé vào quán cà phê quen, gọi một ly cà phê sữa nóng, ngồi bên cửa sổ nhìn dòng người đi qua. Tiếng nhạc jazz êm ái, hòa cùng mùi cà phê thơm lừng khiến lòng tôi dịu lại, tạm quên đi những lo toan, bộn bề của cuộc sống thường ngày. Những sáng sớm như thế, tôi luôn nhớ đến bà, người từng dạy tôi rằng cuộc sống không cần quá vội vã, rằng hãy dừng lại để cảm nhận mọi điều quanh mình. Bà từng nói: "Sống chậm lại con à, để thấy cuộc đời vẫn còn nhiều điều đẹp đẽ lắm."
Phố phường Hà Nội sáng giao mùa, cứ như một người bạn cũ, thân quen nhưng vẫn gợi lên bao cảm giác mới mẻ. Tôi lại nhớ những lần cùng mẹ đi chợ hoa Quảng Bá, giữa cái không khí se lạnh, những đóa hoa hồng, hoa cúc, hoa lay ơn đủ màu sắc tràn ngập cả một góc chợ. Mẹ tôi vẫn luôn chọn vài bó hoa tươi nhất, mang về, sáng ấm cả căn nhà. Những khoảnh khắc ấy, dù đã đi qua bao nhiêu năm, vẫn còn lưu lại trong ký ức, như một phần không thể thiếu của sáng giao mùa Hà Nội.
Ảnh minh họa.
Cứ thế, mỗi sáng giao mùa lại gợi lên trong lòng những ký ức, những câu chuyện đã xa. Nhớ lại từng ngày thuở bé, mỗi sáng sớm ngồi sau xe bố, hít hà cái lạnh, thấy lòng mình phấn khởi. Cái lạnh đầu mùa ấy như lời hứa hẹn của những ngày đông sắp đến, của những tấm áo ấm, những buổi tối bên bếp lửa cùng cả gia đình. Sáng giao mùa Hà Nội không chỉ là sự chuyển mình của đất trời, mà còn là lúc để ta sống lại với những ký ức, với những mảnh ghép kỷ niệm tưởng chừng đã ngủ quên.
Sáng giao mùa Hà Nội không phải là nơi tìm đến để chạy theo kỷ niệm, mà là nơi ta đến để sống cùng ký ức, để cảm nhận từng giây phút như chậm lại, để lòng mình nhẹ nhàng, bình yên hơn. Hà Nội vào mùa này đẹp quá, đẹp như một bức tranh vẽ từ những điều bình dị nhất, những cánh hoa khẽ rơi, những làn gió nhẹ, và những ký ức mãi mãi còn đó - dù thành phố có đổi thay theo năm tháng.
Có lẽ vì vậy mà người ta vẫn nói, ai từng yêu Hà Nội sáng giao mùa thì chẳng thể nào quên, như chẳng thể nào quên đi những ký ức đẹp đẽ đã đan xen cùng hơi thở của thành phố này.
Đức Anh
Lưu Hường
Nguồn Hà Nội TV : https://hanoionline.vn/khuc-hat-giao-mua-277346.htm