Tôi viết những dòng này trong một căn phòng trọ nhỏ hẹp ở Hà Nội, sau khi vừa bước ra khỏi một buổi phỏng vấn khiến lòng mình rối bời. Có lẽ đến tận bây giờ, tôi mới thực sự tin rằng có những quyết định sai lầm sẽ theo mình rất lâu, lâu đến mức khiến ta phải trả giá bằng cả danh dự và nước mắt.
Tôi quen anh vào năm cuối đại học. Anh là kiểu người mà ai nhìn vào cũng thấy yên tâm: chăm chỉ, học giỏi, chín chắn và có một công việc tốt ngay khi mới ra trường. Anh thương tôi theo cách rất âm thầm, luôn dành những điều tốt nhất cho tôi, từ thời gian, tiền bạc cho đến sự kiên nhẫn. Lúc đó, lương anh gần 20 triệu đồng – một con số không hề nhỏ với người mới đi làm, còn tôi chỉ là nhân viên văn phòng với mức lương 8 triệu. Vậy mà anh vẫn sẵn sàng dành dụm từng đồng để tôi đi học thêm, mong tôi có một tương lai tốt đẹp hơn.
Nhưng bố mẹ tôi lại không thích anh. Họ chê anh vẻ ngoài yếu đuối, bảo anh không có bản lĩnh, rồi lôi cả gia cảnh nhà anh ra để dè bỉu. Mẹ tôi luôn nhắc nhở: "Ở Hà Nội, mỗi đứa phải kiếm được 30-40 triệu thì mới gọi là sống". Những bữa cơm gia đình dần trở nên nặng nề, những cuộc điện thoại luôn kết thúc bằng nước mắt. Anh động viên tôi cùng cố gắng, nhưng tôi lại ngày càng mệt mỏi. Khi nhìn bạn bè ở quê lấy chồng xong là có nhà, có ô tô, suốt ngày cà phê check-in sang chảnh, tôi bắt đầu dao động. Tôi không còn dám tin vào tương lai của hai đứa.
Rồi tôi nhớ lời mẹ: "Ở quê thiếu gì người có điều kiện, lấy được là sướng cả đời". Và tôi đã đưa ra một quyết định mà đến giờ vẫn thấy nhói lòng. Tôi quen một người sinh năm 96 cùng quê, gia đình buôn bán lớn có tiếng. Ngày đầu hẹn hò, anh ta lái ô tô đưa tôi đi ăn nhà hàng sang trọng, tặng tôi chiếc túi xách đắt tiền mà tôi từng ao ước. Lúc đó, tôi tự huyễn hoặc mình: "Thôi thì sống cho bản thân, sao phải chọn con đường khổ".
Tôi lấy cớ để chia tay anh. Anh níu kéo trong vô vọng, còn tôi thì cáu gắt, buông cả những lời chê bai cay nghiệt về anh và gia đình anh. Tôi đã nói rằng: "Loại người như anh thì cả đời chỉ sống chật vật thôi". Nói xong, tôi cắt đứt mọi liên lạc, khăn gói về quê và nhanh chóng kết hôn. Bố mẹ tôi hài lòng, và tôi cũng nghĩ rằng mình đã ổn định.
Ảnh minh họa
Ba năm sau, tôi mới hiểu "ổn định" không đồng nghĩa với "hạnh phúc". Chồng tôi nói thì hay nhưng lười nhác và cực kỳ gia trưởng. Tôi vừa đi làm, vừa lo cơm nước cho cả nhà chồng nhưng vẫn bị mỉa mai đủ điều. Có lần chỉ vì tôi quên nấu cơm, cả chồng và mẹ chồng cùng hùa vào: "Nghe mẹ nó khen nhanh nhẹn lắm, hóa ra chẳng được tích sự gì". Tôi uất nghẹn tâm sự với mẹ ruột, nhưng bà chỉ gạt đi: "Nhà người ta giàu, khó tính là bình thường. Người ta còn cho bố mẹ vay tiền không lấy lãi, mày không biết hưởng à?". Tôi sững sờ, nhận ra mình đã trở thành một "món hàng" để bố mẹ đổi lấy lợi ích. Từ đó, tôi thấy mình xa lạ với chính những người ruột thịt của mình.
Đỉnh điểm là hai tháng trước, khi chồng tôi bắt đầu động tay động chân. Không chịu nổi nữa, tôi quyết định ly hôn. Anh ta chửi bới tôi, mạt sát cả nhà tôi là quân vô ơn. Tôi bỏ đi ngay trong đêm, không quay về nhà bố mẹ mà trở lại Hà Nội – nơi duy nhất tôi cảm thấy mình còn được thở.
Tôi bắt đầu xin việc lại từ đầu. Mãi mới có một công ty gọi phỏng vấn vòng cuối với trưởng phòng. Tôi đã hy vọng đây là cơ hội để mình làm lại cuộc đời, nhưng hy vọng ấy vụt tắt ngay khi tôi nhìn thấy gương mặt người ngồi ở ghế giám khảo. Là anh – người yêu cũ của tôi. Bây giờ anh đã là trưởng phòng thành đạt, phong thái đĩnh đạc. Anh nhìn tôi bình thản, chuyên nghiệp như thể chúng tôi chưa từng quen biết, còn tôi thì chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống vì hổ thẹn.
Bước ra khỏi công ty, lòng tôi trống rỗng. Tôi tự hỏi, có phải đây là cái giá cho sự nông nổi và thực dụng của mình ngày trước không? Giá như năm đó tôi đủ can đảm để tin vào tình yêu và người đàn ông đã hết lòng vì mình, thì có lẽ hôm nay, mọi thứ đã rất khác…
Đừng để những khúc mắc trong cuộc sống khiến bạn mệt mỏi. Hãy chia sẻ những câu chuyện thầm kín, nỗi băn khoăn, những khó khăn, trở ngại và cả những điều tích cực trong cuộc sống qua HỘP THƯ TÂM SỰ - tamsugdxh@gmail.com hoặc để lại bình luận dưới bài viết này để nhận được sự đồng cảm và thấu hiểu.
Thông tin và danh tính của bạn sẽ được chúng tôi bảo mật và tôn trọng theo tiêu chuẩn đạo đức của cộng đồng.
B.N