Di phớt lờ trước cơn phẫn nộ kéo tôi chạy băng băng, chân lướt trên con đường đầy sỏi dăm. Nói dại chẳng may vấp té, tôi không dám hình dung mặt mày mình sẽ tơi tả như nào. Những vạt cây cong mình chịu trận, tán bật ngược tơi tả, mấy chiếc cuống úa vàng không đủ sức níu đành buông xuôi. Đám lá rào rào dưới chân tạo thành quần xoáy tít hình phễu.
Với vận tốc chạy điên cuồng, mắt tôi bắt đầu hoa lên, tay chân rụng rời. Di kéo tôi vượt mấy sườn dốc, vượt vài con đèo, qua mấy quả núi rồi đột ngột dừng lại. Tôi nháo nhào suýt ngã dụi, cảm giác tan thây thoáng qua đầu khiến tôi bủn rủn. Di túm cổ tôi kéo ngược ra sau, chếnh choáng, thô bạo. Lúc này tôi không còn sức để nguyền rủa cô ta. Không phải tôi mệt, mà sợ.
Lạ nhỉ, không tin với sức vóc còm cõi của một nhân viên văn phòng xoàng xĩnh, tôi đã chạy được từng ấy quãng đường. Hoàn hồn, tôi nghe chân giẫm lên bụi cỏ gai, đau nhói, nhưng cảm giác ấy qua đi chóng vánh. Một luồng gió mạnh khiến người tôi chao đảo. Đưa hai tay chới với tìm thứ gì đó để níu nhưng bất lực.
Minh họa: Lê Trí Dũng
Trước mặt là vực như chín tầng địa ngục, tôi tưởng tượng thế chứ chưa dám nhìn. Di bên cạnh với khuôn mặt vô cảm và nụ cười độc ác, hai tay đã thu gọn vào lòng không còn chiếc vòi bạch tuộc nhũn nhão lẫn những chiếc ngón ghê rợn.
Liếc qua Di lần nữa, vẫn ánh mắt dửng dưng, nụ cười quỷ quyệt, cả cái nhếch mép đanh đá. Tôi đưa ánh mắt chầm chậm nhìn ra xung quanh. Một tán cây cao rộng xanh thẫm uy nghi như mái đền với hai búi rễ thõng hai bên làm cổng vào, chóp cây dựng đứng rồi chà nhẹ xung quanh, thân cây to vật vã hàng chục người ôm, dưới chiếc gốc sần sùi là vô số lư hương đèn nến…
Một thoáng rùng mình. Tôi nhắm nghiền định thần lại mọi việc. Nhưng trong tôi là sự rỗng toát, vài sự việc cố xâu chuỗi không liền mạch, những kí tự loằng ngoằng. Thăm thẳm là đáy vực, chiếc xe 36 chỗ bung cửa, người văng khắp nơi, hành lý ngổn ngang tung tóe. Xe đổ đèo vào quãng chiều, từng mảng mây sậm màu ôm lấy núi đồi. Lúc này sương giăng bảng lảng, rừng âm âm, tiếng động cơ vang vào trời thứ âm thanh ngàn ngạt. Chóp núi từ xanh ngả nâu tía rồi chàm, đèo quanh co vắng lặng, vài tiếng chim eo óc. Xe bon bon vượt dốc, thong thả xuôi đèo. Nhưng...
Chiếc xe cứ thế lao về trước bất kể chân thắng được đạp hết cỡ. Và. Trong một phút định mệnh, như con thú cùng đường, chiếc xe phóng thẳng xuống vực… Còn sống. Còn sống cả! Giọng ai đó hô lên nghèn nghẹn. Ba ôm ghì mẹ vào lòng, tay vỗ vỗ vai, tay xoa khắp lượt như an ủi từng tế bào. Ổn rồi, ổn rồi! Tôi thích cái cách ông chăm vợ. Tôi luôn muốn tìm một người chồng như ba, và hình như cô gái nào thần tượng ba đều thế.
Nhưng đó là chuyến tham quan nhớ đời của cơ quan mẹ, một vụ tai nạn kinh hoàng mà mãi khi tĩnh tâm bà mới chắp nối được.
Nhưng Di hết lần này đến lần khác kéo tôi tới đây làm gì? Di muốn nói gì với tôi? Khuôn miệng kiều diễm đầy kiêu hãnh không chịu mở, chỉ có ánh mắt mang sự nuối tiếc lẫn bất cần. Thật mâu thuẫn.
*
Phôn nằm ngửa, một tay treo ngược, đầu trắng xóa bông băng, vùng bụng phủ tấm gra mỏng, bên dưới là mười hai đường may như rết, những con rết vật vã, gớm ghiếc. Tôi nhìn Phôn, nhớ lại cuộc cãi vã cuối cùng, sau đó là chia tay. Thật ra tôi đã nói chia tay nhiều, nhưng chưa lần nào dứt khoát. Có lẽ điều đó khiến Phôn ỷ y, chỉ là những lúc dỗi hờn tôi buột miệng, và phớt lờ. Phôn hay tự hào về độ đào hoa và sức cuốn hút của mình.
Cũng không sai. Phôn sáng, về ngoại hình lẫn điều kiện. Nhưng càng quen biết lâu, tôi nhận ra Phôn có tính gia trưởng đầy ích kỷ. Là con một, gia đình cưng chiều lẫn phục tùng, ý Phôn là ý trời. Tôi không chịu được cái ngạo mạn đó. Tôi đã từng điêu đứng đến lạnh người trước thái độ Phôn dành cho cô giúp việc khi bị lạc món đồ. Tôi cần một người có trái tim bao dung và lòng trắc ẩn. Tôi sẽ dạy các con tôi thế nào? Lấy chồng, không chỉ cho mình, mà là tìm cho các con một người cha! Tôi tạc dạ lời bà như từng mũi kim mảnh thêu vào tấm lụa mềm.
Tôi biết Di trong một dịp tình cờ đi viếng mộ người thân, một cô gái còn quá trẻ, lại rất xinh đẹp. Tôi đã quyến luyến mộ phần ấy, đau xót như chính người thân mình. Hỏi ra mới biết, cô ấy không qua khỏi trong một vụ tai nạn. Đời con người ta, phải dừng lại ở thanh xuân đẹp đẽ là nuối tiếc lớn nhất. Tôi đã từng cảm thán sâu sắc với những cuộc rời đi bên những cây cầu, bỏ lại tuổi trẻ, bỏ lại người thân và một tương lai dài phía trước. Không phải sống là thứ quý giá nhất đó sao? Di, những cuộc bay đêm đã làm lỡ cả một đời đẹp đẽ, sự đánh đổi quá lớn. Di nhếch mép nhạt nhẽo, nhún vai nhìn vào thăm thẳm.
Dường như đọc được ý nghĩ trong đầu tôi, thay vì trả lời những cắc cớ, Di ấn tôi vào một cỗ xe không vòm, có tay vịn. Cỗ xe nhẹ lướt qua một cánh đồng bạt ngàn, qua rừng thông xanh, qua vùng nước lấp lóa không phải sông, không phải biển. Thật kỳ dị, rõ ràng tôi đã từng trên cỗ xe này một ngày xa lắc nào đó ở Đại nội, thăm lăng tẩm các vua, nhìn từng góc kiến trúc đền đài. Là tôi đang mơ sao? Tôi đưa tay tự cấu mình nhưng bất lực, cảm giác như bị đóng đinh toàn cơ thể, chỉ mắt là ráo hoảnh đến khó ngờ. Tôi bắt đầu lướt qua khu vườn đẹp đẽ thảm cỏ xanh mịn màng, ngôi nhà trắng toát điểm hoa rực rỡ. Chiếc xích đu cô độc góc vườn, lá cây phủ dày mênh mang.
Cỗ xe bay thẳng vào nhà đầy ngạo nghễ khiến tôi bàng hoàng. Phòng khách sang trọng nhưng thiếu hơi người, mọi thứ như sắp mọc rêu, thứ rêu bàng bạc ẩm mốc. Gian bếp rộng với bàn ăn được thiết kế tinh tế, bình hoa lâu rồi không được thay nước, dây trầu bà khô queo vẫn cố chút sức tàn. Người đàn ông nằm nghiêng, mặt cau lại như cố chống chọi thứ gì đó vượt sức. Góc kia, người phụ nữ diêm dúa: áo lụa, khăn lụa, bờm lụa, bông tai, vòng tay, vòng cổ... Thật sự xin lỗi, nhưng trong đầu tôi hình dung chú công điệu đà. Khác với vẻ ngoài rực rỡ, ánh mắt bà khi lia về phía người đàn ông mới sắc và lạnh làm sao. Cái lạnh bén như vuốt mèo cào vào đâu cũng để lại vết thương khiến tôi rùng mình.
Bất ngờ cỗ xe bay ra khỏi nhà. Lúc này tôi thấy Di trên một xa lộ. Tiếng hò hét, những chiếc mông vổng ngược lên trời, những cặp đùi trắng lóa, tóc xanh tóc đỏ bay phấp phới. Chiếc áo chẽn phơi vòng eo nuột nà, những hình xăm kín bả vai các cậu trai. Xe lạng lách đổ rạp theo từng khúc cua, âm ống bô độ uỳnh uỳnh nện vào đêm xé toạc sự thinh lặng.
Thoáng qua mắt tôi là dáng lưng Di, tôi đoán thế, hình mỏ neo xăm giữa cột sống, sợi xích quanh vòng eo và một bên khuyên tai tròn to không lẫn vào đâu được. Hình mỏ neo trên bắp tay gã trai chở Di khiến tôi ngờ ngợ. Nhưng tôi không đủ thời gian để nhớ.
Chiếc xe lao nhanh quá, và cỗ xe tôi ngồi như con trâu lười húc mãi vào ụ đất cứng. Tôi hét lên, rướn đến mệt nhoài hòng đuổi theo Di nhưng bất lực. Bóng Di hun hút, phía trước là vực sâu. Bất ngờ, Di tung khỏi yên xe như búp bê bị ném vào không trung, nhẹ tênh, mái tóc đỏ tỏa ra kiêu kỳ. Và trong một thoáng, chúng biến thành những vụn pháo bông đêm giao thừa. Chiếc xe vẫn lao về phía bóng tối.
Tôi choàng tỉnh, người rã rời. Thiệt ra sự sống chết với người trẻ chúng tôi hồn nhiên lắm, nhưng từ lúc chứng kiến giây phút hấp hối của bà, tôi biết đến câu một ngày dương gian bằng vạn ngày âm phủ, và trân quý từng phút giây được sống, được thở. Chính vì lẽ đó tôi không chấp nhận Phôn được nữa. Có lẽ tôi già trước tuổi, điều đó cũng đúng. Ai bảo tôi có một người bà hiểu đạo, hiểu đời sâu đến từng vỉa tầng mong manh cuộc người. Tôi thừa hưởng ở bà sự trầm lặng mà một người trẻ chưa thể nào có được.
Cuộc gọi từ số máy Phôn lúc nửa đêm khiến tôi bực mình. Chúng tôi vừa chia tay và không còn gì để nói. Tôi khóa máy, trùm chăn kín đầu để khỏi bị làm phiền. Nhưng tôi không tài nào ngủ được, lòng dâng kín phiền muộn.
Bây giờ thì Phôn nằm đây. Tôi chết lặng nhìn Phôn với tất cả đau đớn lẫn bàng hoàng. Giọng dì Phôn hờn trách, có ai bằng cha mẹ đâu, sao không gọi, trễ chút xíu thì không cứu kịp. Tôi đón nhận mọi ánh mắt oán trách đổ dồn về mình, như thể chính tôi là người gây ra thảm kịch.
Ngoài giờ làm, tôi tranh thủ đến bệnh viện. Tôi không biết những chăm sóc tận tụy này có giúp Phôn vơi bớt đớn đau, nhưng rõ ràng lòng tôi thanh thản hẳn. Bây giờ Phôn đã ăn được, ngủ được. Những chắp nối rời rạc từ ký ức chỉ như một cơn lốc, anh tự ngã dụi, ngực và bụng va vào đầu xe bằng vận tốc ánh sáng, ổ bụng tổn thương nặng với năm vết thủng từ ruột non đến ruột già, bàng quang gặp sự cố, gãy tay, gãy hai sườn, rách da đầu.
Cho chúng cưới cho rồi, cứ đi đêm về hôm thế này không biết rồi chuyện gì xảy ra nữa, nhà có mỗi mình nó, lỡ có bề chi ai mà sống cho nổi. Cô của Phôn vừa gọt hoa quả vừa nói. Mẹ anh có vẻ rất đồng tình, bà nắn nắn bàn chân, tay vuốt mãi những chiếc ngón trắng tái. Tôi thoáng nghe chợt sững lại. Cưới?
Chưa ai biết chúng tôi đã chia tay, ngoài hai đứa, nhưng tôi không thể phó mặc Phôn lúc này. Anh siết tay tôi như cần một điểm tựa, lòng tôi nhũn ra. Cuộc tranh đấu quyết liệt tự thân khiến tôi mệt nhoài. Tôi không dám nhìn vào mắt Phôn, chỉ lặng lẽ chăm sóc. Có lẽ chính sự lặng thầm vô tình càng ghi thêm điểm trong lòng mọi người. Nhưng mới đêm trước thôi chúng tôi đã cãi nhau kịch liệt, và quyết chấm dứt mọi mối quan hệ.
Tôi không quên những bước đi như chạy vì sợ hãi giữa đoạn đường vắng, hai đứa cãi nhau, tôi đòi dừng xe và Phôn rồ ga phóng bỏ mặc tôi với những tức tưởi. Tôi không quên cú đấm tóe máu xoẹt qua mặt mình trước khi lụi thẳng vào cột một quán cà phê khiến tôi gần như ngưng thở. Sau tất cả, Phôn lại rối rít xin lỗi, lại hứa thay đổi. Lòng tôi chùng xuống trước những lời sặc mùi ngôn tình, những quan tâm đầy lãng mạn. Anh, thậm chí đã quỳ dưới chân tôi khóc xin tha thứ.
Chẳng biết điều gì xui khiến, tôi tìm đến nhà Di, ngôi nhà không khác là mấy so với giấc mơ đêm nọ. Cánh cổng trắng hoa chẳng buồn leo, chiếc xích đu hoang vắng, thềm hiên vài chiếc lá nằm hững hờ, lối đi dẫn đến hồ cá rêu đã lên xanh. Đón tôi vào nhà là người đàn ông ngoài năm mươi, thân hình gầy gò. Không cần hỏi tôi cũng biết người đàn ông khuôn mặt lạnh trầm buồn, ánh nhìn không quá cái bóng của mình kia là ba Di. Ông vận một chiếc áo nâu cổ bẻ, quần tây giản đơn, đôi dép nhựa trắng ôm lấy bàn chân mỏng với những chiếc ngón tái. Tôi nhận ra họ là cha con từ vài nét hiện rõ trên khuôn mặt.
Người đàn ông đặt giỏ trái cây tôi mang tới lên bàn thờ, lặng lẽ rút nhang đốt. Trong lúc chờ hương cháy, tôi lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh, vài bức tranh được vẽ cẩu thả bằng những vụn màu nham nhở, như kiểu thử màu và những pha trộn phức tạp, nhiều bức ảnh phóng to hình mẹ Di nửa mặt, góc nghiêng kiêu hãnh. Duy nhất bức hình 3 người lại nằm sau một bình hoa cổ. Nhìn qua đôi vai xuôi yếu đuối, đôi tay với những thao tác chậm, tôi hoang mang không biết liệu điều đó có ảnh hưởng đến vị thế trụ cột gia đình của ông.
Người đàn ông sững lại khi nghe tôi xin phép qua thăm phòng Di. Đã quá lâu sau ngày định mệnh, nỗi đau dần nguôi, giờ tôi tìm đến, đào xới lại. Theo những bài báo, mọi thứ vẫn rất lập lờ, nhất là danh tính những người trong cuộc đua hôm ấy. Phải mất hồi lâu suy nghĩ ông mới lặng lẽ gật đầu.
Cánh cửa hé mở tràn ra thứ mùi âm ẩm. Ông bối rối như thể mình có lỗi khi để phòng con gái nguội lạnh, bàn trang điểm lấm tấm bụi, khiêm nhường vài lọ dầu thơm, kem nền, son môi và một bình hoa vải. Tôi nhận ra lọ nước hoa giống hệt Phôn tặng mình hôm sinh nhật, anh còn bảo hàng độc quyền không phải ai có tiền cũng mua được. Tôi thêm bối rối khi nhìn bộ sưu tập phụ kiện đặc biệt của Di; chiếc vòng cổ mặt mỏ neo, những khớp xương trắng hếu nối nhau, chuỗi 18 chiếc sọ bé tẹo ma quái, những đôi găng, bốt cao cổ bung da nằm méo mó. Ba Di phân bua, tính bỏ đi mấy lần lại thôi. Nhớ có lần người chị em bà con đến xin đôi giày, đêm sau ông mơ thấy Di về, dặn đừng cho ai đụng đến đồ con. Lúc đó ông bủn rủn, biết con chỉ tạm rời đi. Chết đâu phải đã hết!
Tôi ra về, tâm trạng hoang mang cực độ, di ảnh Di nhoẻn cười ám ảnh, lọ nước hoa quen, những bộ phụ kiện, cả bả vai xăm hình mỏ neo của người trai chở Di đêm định mệnh ấy, tất cả cuồng xoáy như máy nhồi bê tông khiến sọ tôi muốn nổ tung.
Tôi lang thang trên con đường của gần năm năm trước, nhiều công trình tua tủa, khu đất trống nơi tụ tập của đội bay như trong giấc mơ Di dắt tôi qua giờ đã là một khu mua sắm sầm uất, phía sau rạp chiếu phim và khu phức hợp là con đường rộng thoáng với những dãy đèn trang trí lộng lẫy, hàng cây được cắt tỉa gọn gàng, mặt đường dán giảm tốc từng quãng.
Tôi dừng lại, không biết phải làm gì lúc này. Hình ảnh Phôn đau đớn trên giường bệnh với ổ bụng rách toạc cùng những con rết khổng lồ vắt ngang, cả thân hình Di tung lên cao tan vào sương khói. Những lời nói của người thân Phôn về cuộc hôn nhân sắp tới. Cuộc cãi vã điên cuồng giữa chúng tôi và phút ê chề khi bị bỏ rơi trên con đường vắng… Điều kì lạ là, cứ sau mỗi phút lòng tôi suýt xuôi vì những ý nghĩ về Phôn thì Di xuất hiện. Và mỗi lần thế Di lại kéo tôi chạy điên cuồng rồi dúi xuống một miệng vực khiến tôi chết khiếp. Có lẽ còn một sự thật đau đớn đang chờ tôi.
Tôi vẫn nhẫn nại đến bên Phôn, anh hồi phục nhanh, vượt ngoài mong đợi của bác sĩ. Ngực trần, áo che phần bụng, hai tay để lên đùi, Phôn đợi tôi lau người như một đứa trẻ chờ mẹ âu yếm. Những cú cọ mũi của anh không còn khiến tôi bối rối. Mỉm cười nhìn Phôn, nụ cười của một người chị chăm sóc em hơn là người yêu, tôi cầm chiếc khăn ấm mềm nhẹ nhàng đi qua mặt, cổ, ngực, bần thần mãi ở bả vai có hình xăm khéo. Tìm lên những trang Tato, tôi buốt điếng nhận ra những bí ẩn dưới lớp mực đậm màu.
Căn phòng nhỏ lẫn mùi sáp nến thơm không còn đủ ấm áp từ ngày Di đi vào giấc ngủ. Cả cánh cửa sổ dưới tán hoàng lan mỗi đêm tỏa hương cũng không còn mở toang đón gió trời. Còn nhớ lần chạm mặt đầu, nhìn cô vắt vẻo trên nhánh hoàng lan, tôi đã hoảng hốt hét lên, sợ gãy cành và Di tan xương mất. Nhưng Di cứ ngồi thản không, đung đưa. Tôi nhìn cành cây giòn chẳng buồn lay, thắc thỏm chờ một cú tiếp đất.
Nhớ đến mùi hương quen, tôi nghiêng người qua ô cửa, một làn gió mát lạnh lùa ngang khiến tôi bất giác rùng mình. Đưa tay kéo vội, cánh cửa thình lình đập đến rầm, bên tai là giọng cười ma quái và cái nhìn mỉa mai của Di, tôi suýt khuỵu xuống. Bật hết các bóng đèn, tôi ném mớ sáp thơm vào giỏ rác, tay chạm phải lọ nước hoa độc quyền từ Phôn.
Tôi sững lại, cầm lên, mở nắp, nhấn nút. Mùi hương quyến rũ nhẹ thoảng, cái nhếch cười tự mãn của Phôn, ánh mắt từ di ảnh... Tôi co chân lên giường, thu người vào chăn, trong đầu hiện ra căn phòng ẩm mốc, lọ nước hoa, những chiếc mỏ neo, chuỗi vòng tay hình sọ người, tiếng ống bô xoáy nòng, mái tóc đỏ hình pháo hoa bay giữa không trung.
Ngày mai Phôn xuất viện, nghĩa là tôi đã hoàn thành trách nhiệm của một người từng yêu. Thật ra tôi không có trách nhiệm gì với anh cả, tôi làm vì thấy mình xứng đáng được thanh thản. Phôn nhìn tôi nhiều hơn, lúc này, không thấy ánh tự mãn trong đôi mắt anh. Tôi khẽ tránh cái nhìn đầy hy vọng ấy. Không phải tôi tuyệt tình, mà là, tôi đã sẵn sàng cho một cuộc rời đi, mãi mãi.
Gom tất cả những gì liên quan tới Phôn vào một chiếc túi, tôi nhận ra có những thứ vô hình vẫn còn đây. Tôi ngồi xuống, đối thoại với chính mình, với những giấc mơ lạ, nhận ra những điều đẹp đẽ còn đang phía trước.
Tôi tìm đến mộ Di, ngôi mộ sắp được di dời lên một khu đất khác do nằm trong quy hoạch. Ba Di ngồi đó, dáng lưng khom khom, dường như ông đang thủ thỉ gì đó, chẳng biết đến sự có mặt của tôi. Mãi một lúc ông mới ngước lên, ngẩn ra hồi lâu, vỗ vỗ vào trán như cố nhớ điều gì. Tôi nhẹ cười chào ông, đặt hoa và bánh, đốt nén nhang thơm. Ông khóc hù hụ, tự trách mình vô dụng. Làm người ở đời, điều tồi tệ nhất là thấy mình bất lực nhưng không làm gì được, chưa kịp dạy con sống đời tử tế, chưa đủ yêu thương để bây giờ cứ day dứt mãi không yên. Tôi những muốn ngồi xuống bên ông, siết đôi bàn tay khô ấm ấy, khẽ an ủi, lại thôi. Tôi còn quá trẻ để nói với một người lớn tuổi về những mất mát. Nhưng thật ra, tự sống tốt phần đời của mình đã là niềm an ủi cho người thân yêu, đâu cần gì to tát lắm, nội từng dạy thế, và tôi tin.
Tôi nhìn di ảnh Di lần nữa, thầm cảm ơn những giấc mơ đã kéo tôi ra khỏi miệng vực tăm tối. Tôi hy vọng Di không còn phải quay về thêm lần nào nữa. Tôi sẽ nguyện cầu đêm đêm cho linh hồn Di, cô ấy xứng đáng được thanh thản rời đi, đến với thế giới vô ưu của miền mây trắng.
Truyện ngắn của Hồ Loan