Mua nhà

Mua nhà
6 giờ trướcBài gốc
Đem câu chuyện mua nhà ấy chia sẻ với một người bạn. Vốn là chỗ thân tình, anh khuyên: “Ông khó khăn, tìm lấy đứa con một mà yêu, lấy nó rồi thì tự khắc có nhà. Như tớ đây, giờ chẳng phải lo gì”. Nói rồi anh cười đắc ý. Tôi ậm ừ không nghe, chỉ thấy trong lòng chua xót lạ. Chuyện ngôi nhà hóa ra là một sự đánh đổi!
Bẵng đi một dạo, tự nhiên thấy anh gọi điện rủ tôi đi nhậu. Trong hơi men, giọng anh nghèn nghẹn: tao bỏ vợ rồi. Tôi giật mình! Sao nhanh vậy? Anh không trả lời chỉ nâng chén uống cạn. Rồi lại rót, lại uống. Chén rượu thành chén đắng! Sau bao năm tưởng “an cư lạc nghiệp”, anh giờ lại thành kẻ không nhà. Mà đúng hơn anh chưa bao giờ có một căn nhà đúng nghĩa. Có phải sự đánh đổi nào cũng đáng để mình hy sinh vì nó đâu. Nhất là căn nhà lại có giá bằng sự tự do!
Trong một ngày Chủ nhật! Lại một cuộc rượu. Trong cuộc rượu đó, có một người bạn đồng niên. Người này không giỏi nhưng liều lĩnh. Hắn không tôn sùng gì ngoài tiền bạc. Rời trường đại học, hắn lao vào kinh doanh. Thượng vàng hạ cám không gì hắn không buôn. Gặp vận đỏ, hắn phất lên như diều gặp gió, hắn không chỉ có 1 mà đến 3 căn nhà. Trong lúc ấy, tôi vẫn đang loay hoay với mấy mét vuông nhà trọ. Nhưng lúc ngồi cùng nhau hắn kẻ cả: sao ông không đi buôn như tôi? Tôi im lặng. Biết nói gì lúc ấy. Chúng tôi mỗi người chọn một lối đi.
Rồi thì hắn lấy vợ. Đúng theo câu “trai khôn chọn vợ giữa chợ”. Vợ hắn tân thời, sắc sảo, nghe đâu là con nhà thương gia nên có thói quen tiêu tiền như nước. Tôi vừa mừng, vừa ái ngại cho hắn. Hắn gạt phắt, biện hộ: “người biết tiêu tiền ắt biết kiếm tiền”. Tôi nghe chừng thấy bùi ngùi, chỉ mong rằng hắn sẽ đúng. Những lúc bi quan, tôi đâm nghi ngờ cả chính mình!
Nhưng đời khó ai biết được chữ ngờ, được một năm thì hắn bỏ vợ. Sự chia tay cũng chóng vánh như lúc họ đến với nhau. Cuộc rượu vừa rồi chính ngay sau đêm hắn quyết định dứt khoát về gia đình. Trong hơi men nồng, hắn cay đắng thừa nhận: ông vậy mà đúng. Tôi im lặng. Không phải tôi đúng mà hắn tự đi sai đường. Hiện hắn vẫn còn căn nhà, chỉ có điều chẳng có ai chờ đợi hắn trong căn nhà rộng thênh mỗi tối. Với người bạn ấy, căn nhà tương đương cái giá của một kinh nghiệm!
Chiều qua, tôi nhận một thiệp mời mừng tân gia. Một người bạn xây ngôi nhà mới to đẹp. Tôi mừng cho người bạn ấy, không phải vì ngôi nhà to rộng mà vì chủ nhân của nó vốn là một người rộng rãi. Anh đối đãi với bạn bè rất trọng thị, nghĩa tình. Với cá tính của người ấy, tôi biết căn nhà rồi đây sẽ thành nơi tụ họp của nhiều thế hệ bè bạn. Trong mắt tôi, ngôi nhà ấy lớn hơn giá trị vật chất của nó rất nhiều!
Trong hành trình tìm một căn nhà tôi còn nhận vô số lời khuyên. Người mê tâm linh khuyên nên chọn căn nhà theo hướng, theo tuổi. Người buôn bán khuyên nên chọn những nơi có vị trí đắc địa đông người qua lại dễ kinh doanh. Người có chút cá tính nghệ sĩ lại khuyên tôi chọn nơi vắng vẻ, rộng rãi, tiện di dưỡng tinh thần. Họ còn bảo rằng, những người làm nghề viết không cần vươn ra mặt phố, phố thị xô bồ đương nhiên không hợp với việc viết lách… Càng nhiều ý kiến tôi càng hoang mang. Nhiều khi mỗi lời khuyên lại dẫn đến một mê cung. Tôi ậm ừ, lần lữa mãi.
Thế rồi tôi gặp vợ. Vợ là người quê chân chất mộc mạc. Hai vợ chồng giống tính nhau nên chẳng bao giờ cãi vã. Những đứa con lần lượt ra đời. Mỗi đứa con mang theo một niềm hy vọng. Cuộc sống có một chút khó khăn nhưng tràn ngập tiếng cười. Tôi dành dụm hàng chục năm rồi cũng mua được mảnh đất ven đô, cất một căn nhà nhỏ, yên tĩnh và nhiều cây xanh. Lũ trẻ suốt ngày chạy nhảy lăng xăng nơi bãi cỏ bắt cào cào, châu chấu. Chúng lớn lên một cách hồn nhiên như chưa bao giờ biết đến phố thị.
Tôi đi ra phố mỗi ngày, chiều lại về bên vuông sân nhỏ nơi ba đứa trẻ đang chờ đợi. Và tôi biết chắc một điều ngôi nhà dành cho tôi không hẳn là ngôi nhà có vị trí đắc địa, rộng hay hẹp mà chính là nơi tôi luôn muốn trở về sau mỗi chuyến đi!
Đức Bá
Nguồn Ninh Bình : https://baoninhbinh.org.vn/mua-nha-558471.htm