Ngày ra mắt nhà người yêu, tôi không ngờ mình lại trở thành người thừa trong chính câu chuyện tương lai của mình

Ngày ra mắt nhà người yêu, tôi không ngờ mình lại trở thành người thừa trong chính câu chuyện tương lai của mình
một ngày trướcBài gốc
Ba năm bên anh, tôi chưa từng nghi ngờ quyết định của mình. Ngày anh thú nhận từng có vợ và một cậu con trai nhỏ, tôi chỉ nhẹ nhàng nói: “Quá khứ là chuyện đã qua, em không muốn nhắc lại.”
Tôi nghĩ thế là đủ. Nhưng tôi đã quá ngây thơ.
Ngày tôi theo anh về ra mắt gia đình, tôi mang theo trong lòng một chút hồi hộp, một chút mong chờ, và cả một túi quà chỉn chu. Nhưng bước chân qua cánh cửa ngôi nhà đó, tôi có cảm giác như mình vừa lạc vào một nơi không dành cho mình.
Ảnh minh họa.
Không khí lạ lùng đến mức tôi phải cố gắng giữ nụ cười trên môi. Trên bức tường phòng khách vẫn treo ảnh một gia đình ba người – anh, con trai và… vợ cũ của anh. Tôi khựng lại. Bức ảnh cũ kỹ, phủ lớp bụi mỏng, nhưng không ai gỡ xuống. Như thể nó là một phần không thể thiếu của ngôi nhà này.
Bữa cơm hôm đó càng khiến tôi ngột ngạt. Mẹ anh cười nói tự nhiên, thỉnh thoảng lại nhắc:
– “Con bé Quyên tuần trước mang mấy hũ mắm tép quê lên, mẹ để trong tủ lạnh đấy, ngon lắm.”
– “Thằng Bảo dạo này bướng lắm, con dạy được thì chiều ghé qua nhà kèm nó tí cũng tốt.”
Tôi sững người. Quyên – vợ cũ của anh – đang sống ở đâu? Tôi ngập ngừng hỏi, và khi sự thật được hé lộ, tôi như bị ai đó giội cả xô nước lạnh lên người.
Họ bảo: “Căn nhà kế bên vốn định để hai đứa ở sau khi cưới. Nhưng giờ chưa được, vì… Quyên và thằng bé đang ở nhờ đó.”
Ở nhờ?
Tôi nhìn anh, chờ một ánh mắt giải thích. Nhưng anh chỉ im lặng.
Tôi không trách chuyện anh ly hôn. Tôi không ngại làm mẹ kế. Nhưng tôi không ngờ gia đình anh – và chính anh – lại chưa bao giờ thực sự để quá khứ ngủ yên.
Tôi cảm thấy mình chỉ là một người khách không mời mà đến. Một nhân vật phụ đang chen vào giữa một câu chuyện gia đình chưa từng khép lại.
Đêm đó, về đến nhà, tôi ngồi trong bóng tối. Tin nhắn anh gửi tới: “Anh xin lỗi, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Ổn thỏa là gì? Là tôi sống sát vách với người cũ của anh? Là chia sẻ con chung, mẹ chung, thậm chí có thể là… trái tim chung?
Tôi không ghen. Tôi chỉ thấy lạnh. Lạnh vì nhận ra mình có thể trở thành bản sao bất đắc dĩ của một hình bóng chưa từng rời khỏi ngôi nhà ấy.
Trước ngưỡng cửa hôn nhân, tôi không còn lo về quá khứ của anh nữa. Tôi chỉ sợ một tương lai mà tôi luôn phải bước đi phía sau một người chưa bao giờ rời đi thật sự.
Tôi không biết mình nên mạnh mẽ bước tiếp hay dũng cảm dừng lại. Nhưng tôi biết rõ một điều: Tôi không muốn làm nhân vật thay thế trong câu chuyện tình yêu của chính mình.
Thạch Anh (t/h)
Nguồn Góc nhìn pháp lý : https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/ngay-ra-mat-nha-nguoi-yeu-toi-khong-ngo-minh-lai-tro-thanh-nguoi-thua-trong-chinh-cau-chuyen-tuong-lai-cua-minh-17213.html