Bốn năm qua, kể từ khi bén duyên với nghề chăm sóc bệnh nhân, ông Phong S. (SN 1968, thành phố Hải Phòng) đã quen với những công việc nhạy cảm như đổ bô, thay bỉm, tắm rửa, vệ sinh cho người bệnh.
Ông cũng quen dần với nếp “ăn nhanh ngủ vội”, hạ thấp nhu cầu sinh hoạt của bản thân, dành thời gian, tâm sức chăm người đau ốm. Với người đàn ông U60, đây là công việc vô cùng đặc biệt.
Ông S. chia sẻ về công việc mình đã giấu vợ con gắn bó suốt 4 năm
Ông S. đến với nghề một cách tình cờ. Trước đây, vợ chồng ông kinh doanh mảng điện dân dụng và các thiết bị chiếu sáng.
Trước khi qua đời, bố mẹ ông bệnh nặng triền miên. Bố ông bị bệnh tiểu đường, mẹ bị bệnh tim, ra vào viện "như cơm bữa". Ông S. đã có 20 năm chăm sóc bố mẹ, cả trong viện lẫn ở nhà nên đã quen với việc chăm người bệnh. Thậm chí, ông còn mày mò học thêm các kỹ năng bấm huyệt, xoa bóp… để giúp bố mẹ bớt đau đớn mỗi khi bệnh trở nặng.
Từ sự thấu cảm trước nỗi đau và những khổ tâm của người bệnh, trong ông dần nảy nở niềm yêu thích với công việc này. So với việc tính toán kinh doanh, ông tìm thấy niềm vui và sự an yên khi được chăm sóc, sẻ chia với người bệnh.
“Hồi tôi chăm bố mẹ ở viện, mọi người khen ngợi rất nhiều. Có người nói vui: ‘Mai này bác S. rảnh tay, có khi làm nghề chăm sóc bệnh nhân được đấy. Bác khéo léo, tỉ mỉ lại tận tâm’. Không ngờ, tôi gắn bó với nghề này thật”, ông S. kể.
Năm 2021, dịch Covid-19 bùng phát, ông bất ngờ nhận được cuộc gọi của một người phụ nữ. Người này cùng quê với ông nhưng sống ở Hà Nội, có bố cao tuổi bị bệnh tim, tiểu đường, mắc Covid-19, muốn nhờ ông đến viện chăm sóc giúp.
Ông không nghĩ ngợi, chỉ nói với vợ “Tôi có việc phải ra Hà Nội một chuyến”, rồi lập tức lên đường.
Đến bệnh viện, ông thấy người phụ nữ đó nước mắt giàn giụa, người bệnh thì đang nằm phòng cấp cứu, tình thế vô cùng rối rắm.
“Vợ ông ấy đã mất, chỉ có 2 cô con gái thì cả 2 đều bận việc nên không có người chăm sóc. Tôi trấn an: ‘Các cô cứ yên tâm giao bố cho tôi. Tôi sẽ lo liệu mọi thứ'. Đó là người bệnh đầu tiên của tôi, mở đầu cho công việc mà tôi gắn bó đến tận giờ”, ông S. nói.
Những chuyện éo le
Ông S. tâm sự: “Nghề này ít nhiều vẫn bị gièm pha. Tôi không muốn gia đình bị ảnh hưởng nên luôn giấu nghề”. Vì thế mà suốt 4 năm theo nghề, ông vẫn giấu vợ con. Ngay khi con cả đang học đại học tại Hà Nội hỏi, ông cũng chỉ nói ngắn gọn: “Con không cần hỏi về nghề của bố, vì bố không làm gì sai trái cả”.
Ông S. hiện nhận chăm sóc một bệnh nhân ở phường Bạch Mai, Hà Nội. Trước đó, ông từng chăm sóc bệnh nhân này 1 tuần tại bệnh viện
Mỗi khách, ông S. chỉ chăm sóc từ 1 tuần đến 2 tháng. Đôi khi ông nhận chăm sóc ở viện, cũng có khi ông nhận chăm sóc ở nhà nếu họ có nhu cầu. Tuy nhiên, ông có nguyên tắc là không chăm sóc ai quá lâu bởi sợ mệt và... chán nghề.
“Sau mỗi ca bệnh, tôi cần có thời gian để nghỉ ngơi và ‘chữa lành’ chính mình. Bởi đôi khi chăm sóc người bệnh khó tính, sự vất vả không khiến mình nhọc lòng bằng áp lực tinh thần”, ông S. nói.
Công việc hằng ngày của ông S. là chăm sóc người bệnh, từ quản lý thuốc men, cho ăn, vệ sinh cá nhân cho đến dìu đỡ, hỗ trợ đi lại và tập luyện. Với những bệnh nhân thường xuyên đau nhức, ông bấm huyệt, xoa bóp để giúp họ cảm thấy dễ chịu hơn.
Hầu hết bệnh nhân ông nhận chăm sóc đều là nam giới. Chỉ duy nhất một lần, ông nhận chăm sóc một cụ bà, song ông không nề hà hay có chút e ngại nào.
Suốt 4 năm làm nghề, ông S. gặp nhiều vị khách khiến mình xúc động, cũng có những người đôi khi làm ông tổn thương. Ông nhớ mãi lần chăm sóc một bệnh nhân nam nằm ở phòng cấp cứu của bệnh viện. Người này mắc bệnh tim, ngày cũng như đêm phải vật lộn với những cơn đau và cảm giác khó thở.
Lần ấy, ông gần như thức trắng suốt 10 đêm liền. Đêm nào ông cũng ngồi cạnh giường, hễ thấy người bệnh trở mình, ông lại vỗ lưng, xoa bóp giúp họ dễ chịu hơn. Ban ngày, ông tranh thủ những lúc rảnh hiếm hoi để chợp mắt, lấy sức cho những đêm tiếp theo.
Lời cảm ơn chân tình ông S. nhận được từ gia đình bệnh nhân
“Tôi chăm sóc ông ấy nhiều đợt, cả khi nằm viện lẫn lúc về nhà. Hai cô con gái rất quý mến và luôn cảm ơn tôi. Ngày ông mất, tôi cũng đến thắp nén nhang tiễn biệt. Đến nay, thỉnh thoảng hai cô vẫn gọi điện hỏi thăm, dặn rằng nếu tôi cần giúp đỡ cứ lên tiếng, họ sẵn sàng hỗ trợ bằng mọi cách khiến tôi rất xúc động”, ông S. chia sẻ.
Một lần khác, ông nhận chăm sóc một bệnh nhân tiểu đường tại nhà. Người bệnh nặng khoảng 75kg. Ban đầu ông định từ chối vì lo sức mình không đủ để dìu đỡ. Thế nhưng, chứng kiến hoàn cảnh gia đình quá éo le, ông lại mềm lòng.
“Nhà chỉ có hai vợ chồng già sống nương tựa vào nhau. Con cái bận rộn, không thể túc trực. Ông ấy thì bệnh nặng, gần như nằm liệt, bà cũng đau yếu, hằng ngày phải bò lên cầu thang mang cơm cho chồng. Thương ông bà, tôi quyết định ở lại hỗ trợ”, ông S. nói.
Công việc của ông vốn chỉ xoay quanh việc chăm sóc bệnh nhân, những việc khác như dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng thường do người nhà đảm nhiệm. Tuy nhiên, thương cụ bà tuổi cao, sức yếu, ông sẵn sàng gánh vác tất cả.
“Chăm sóc cụ ông thực sự rất vất vả. Cụ bệnh nặng, lại đi vệ sinh liên tục, mỗi ngày tôi phải đổ bô, tắm rửa cho cụ nhiều lần. Bình thường, người ta chỉ bấm huyệt 2-3 lần mỗi ngày, nhưng tôi phải xoa bóp, bấm huyệt cho cụ tới cả chục lần”, ông S. kể.
Sau đợt chăm sóc đó, ông phải về quê nghỉ ngơi một thời gian để hồi sức.
Với ông S., áp lực lớn nhất của nghề không nằm ở sự vất vả thể chất mà ở thái độ của bệnh nhân. Khi chăm sóc người ốm, ông luôn đặt sự nhẫn nại lên hàng đầu, bởi ông hiểu rằng người bệnh thường dễ cáu gắt, “quái tính” do đau đớn và mệt mỏi. Tuy nhiên, có những trường hợp không chỉ khó tính mà còn tỏ ra coi thường, xem người chăm sóc như người hầu.
“Tôi từng chăm sóc một đại gia. Bản thân ông ấy giàu có, con cái cũng thành đạt. Khi bệnh nặng, cần đến tôi thì ông cư xử nhã nhặn. Nhưng lúc sức khỏe khá hơn, ông bắt đầu tỏ thái độ khinh khi, lời nói trịch thượng”, ông S. chia sẻ.
Thấy thái độ của bệnh nhân không tốt, ông S. bày tỏ rõ quan điểm, góp ý và người này cũng đã thay đổi tích cực.
Công việc đặc thù mang lại cho ông S. thu nhập ổn định, với mức thù lao linh hoạt theo tình trạng bệnh nhân nhưng chưa từng vượt quá 800.000 đồng/ngày. Ông cho biết bản thân hài lòng với mức thu nhập đó.
Suốt 4 năm theo nghề, hiếm khi ông S. thất nghiệp. Ông chủ yếu nhận việc qua người quen giới thiệu hoặc trên các hội nhóm mạng xã hội.
Với ông S., tận tâm không chỉ là yêu cầu của nghề mà còn là cách sống. "Chỉ khi chăm sóc người bệnh bằng kỹ năng, trách nhiệm và sự thấu cảm như với chính người thân của mình, người ta mới có thể làm tròn công việc ấy", người đàn ông U60 trải lòng.