Theo chiều kim đồng hồ từ trên cùng bên trái: Cá hồi Chinook, cá mú xẫm, cá mú đen, tôm hồng, cá trích Thái Bình Dương và cá mút đá Thái Bình Dương
Ở tây bắc Thái Bình Dương vốn là vựa hải sản ở khu vực Bắc Mỹ, các nhà nghiên cứu đã tìm thấy các hạt từ chất cặn ô nhiễm mà chúng ta thải ra ở trong mô ăn được của hầu hết mọi loài cá và động vật có vỏ mà họ thu thập được.
Trong số 182 cá thể được đánh bắt trên bờ biển Oregon hoặc được bán tại các chợ thuộc tiểu bang, chỉ có hai con cá, một con cá mú và một con cá trích, không có hạt đáng ngờ nào trong mẫu mô ăn được của chúng.
Phần còn lại gồm cá mú đá, cá mú, cá hồi Chinook, cá trích Thái Bình Dương, cá mút đá Thái Bình Dương và tôm hồng…, tất cả đều chứa 'các hạt nhân tạo', như là sợi bông nhuộm, xenluloza từ giấy và bìa cứng và các mảnh nhựa cực nhỏ.
Nhà độc chất sinh thái Susanne Brander từ Đại học bang Oregon cho biết: "Thật đáng lo ngại khi các sợi siêu nhỏ dường như di chuyển từ ruột vào các mô khác như cơ. Điều này có tác động đối với các sinh vật khác, có thể gồm cả con người chúng ta".
Các nhà khoa học gần đây đã nhận thấy rằng những người ăn nhiều hải sản có xu hướng tích tụ nhiều vi nhựa hơn trong cơ thể, đặc biệt là những người ăn các loại nhuyễn thể như hàu hoặc trai.
Những loại nhựa này tồn tại trong cơ thể trong bao lâu và chúng ảnh hưởng như thế nào đến sức khỏe con người vẫn chưa được hiểu tường tận. Tình hình đòi hỏi chúng ta phải có nghiên cứu khẩn cấp.
Brander và các đồng nghiệp của bà không cho rằng mọi người nên ngừng ăn hải sản hoàn toàn, nhưng điều quan trọng là người tiêu dùng và các nhà khoa học phải hiểu được mức độ phơi nhiễm.
Vào thời điểm này, các hạt sơn, bồ hóng và vi nhựa do con người tạo ra đã quá phổ biến đến mức không thể tránh khỏi. Những chất gây ô nhiễm này hiện tồn tại trong không khí, nước và trong nhiều bữa ăn khác ngoài hải sản.
Nhà sinh thái học Elise Granek từ Đại học bang Portland cho biết: "Nếu chúng ta sử dụng và vứt bỏ các sản phẩm thải ra vi nhựa, những vi nhựa đó sẽ đi vào môi trường rồi được hấp thụ bởi những thứ chúng ta ăn. Những gì chúng ta thải ra môi trường cuối cùng lại quay trở lại đĩa thức ăn của chúng ta".
Nghiên cứu từ Đại học Oregon là phân tích đầu tiên thuộc lĩnh vực này trong khu vực và cho thấy vi nhựa có mặt rộng rãi trong các mẫu hải sản mà con người ăn. Mặc dù phát hiện này chỉ giới hạn ở các loài quan trọng nhất đối với ngành công nghiệp hải sản địa phương, nhưng nghiên cứu từ các nơi khác trên thế giới đã bắt đầu tìm thấy vi nhựa trong nhiều mẫu hải sản.
Ở vùng nước ven biển Oregon, tôm ăn lọc có nồng độ rác thải nhựa tích tụ trong cơ thể cao nhất. Các nhà nghiên cứu nghi ngờ điều này là do tôm sinh sống ở tầng nước phía trên, gần bề mặt, nơi có nhiều nhựa nổi và động vật phù du.
Granek giải thích: "Chúng tôi phát hiện ra rằng các sinh vật nhỏ hơn mà chúng tôi lấy mẫu dường như đang ăn nhiều hạt nhân tạo, ít chất dinh dưỡng hơn. Tôm và cá nhỏ, như cá trích, đang ăn các loại thức ăn nhỏ hơn như động vật phù du. Các nghiên cứu khác đã phát hiện ra nồng độ nhựa cao trong khu vực mà động vật phù du tích tụ và các hạt nhân tạo này có thể giống với động vật phù du. Sau đó, chúng được các loài động vật ăn động vật phù du hấp thụ".
Khi so sánh tôm tươi đánh bắt được với các mẫu mua tại cửa hàng, các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng tôm mua tại cửa hàng chứa nhiều sợi, mảnh và màng nhựa hơn, có thể là do màng bọc nhựa. Cá hồi Chinook có mức hạt nhân tạo thấp nhất trong mô ăn được, tiếp theo là cá mú đen và cá mú đen.
Một số chuyên gia tham gia phân tích hiện đang nghiên cứu các cách để ngăn chặn rác thải nhựa chảy ra biển. Trước mắt, nhóm nghiên cứu đồng ý rằng cách hiệu quả duy nhất để ngăn chặn dòng vi nhựa là ngăn thải chúng từ nguồn.
Anh Tú