Những gánh hàng rong

Những gánh hàng rong
một ngày trướcBài gốc
Những gánh hàng rong vẫn âm thầm tồn tại giữa lòng phố cổ tấp nập.
Những người bán hàng rong vẫn thường bị gắn với hình ảnh "mưu sinh lề đường”, "tạm bợ". Nhưng họ cũng có một phần nào đấy tạo ra những hình ảnh khó quên qua từng gánh xôi, chiếc bánh rán, bó hoa thơm hay tiếng rao mộc mạc.
Giữa nhịp sống hiện đại và những con phố ngày càng chật chội bởi xe cộ và nhà cao tầng, gánh hàng rong của cô Hạnh vẫn lặng lẽ tồn tại như một nét chấm phá dịu dàng của Hà Nội xưa. Cô bán những món ăn vặt tuổi thơ như bánh rán, kẹo lạc, bỏng gạo,... những thức quà tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến bao người bồi hồi.
Dù giá cả thị trường biến động, cô Hạnh vẫn luôn bán đúng giá, nhẹ nhàng và thân thiện với bất kỳ ai dừng lại bên gánh hàng nhỏ của mình. Với cô, gánh hàng rong không chỉ là kế sinh nhai, mà còn là một phần ký ức. “Nếu không có những người bán hàng rong như cô, thì những ai muốn tìm lại mùi vị ngày xưa sẽ khó mà tìm được,” cô cười hiền, tay thoăn thoắt gói chiếc bánh vào tờ lá chuối mộc mạc.
Không biển hiệu, không quảng cáo, không cửa hàng mặt phố, thế nhưng mỗi người bán hàng rong như cô Hạnh lại lưu giữ văn hóa ẩm thực bình dân, đầy chất liệu ký ức và tình người giữa lòng phố cổ.
Nhưng họ cũng gặp những nỗi bất an thường trực. Cô Hoa, người bán hoa quả rong quanh các con phố trung tâm Hà Nội mỗi ngày phải gánh hàng chục ký trái cây trên vai, len lỏi qua từng ngõ ngách để né những tuyến phố cấm. “Không được dừng đỗ lâu trên vỉa hè, mưa gió thì ướt hết, không ai mua, hàng lại hỏng, đổ đi thì tiếc lắm...” – cô chia sẻ, vừa kéo tấm bạt che qua gánh hàng dưới cơn mưa đầu mùa.
Nỗi lo lắng về vi phạm trật tự đô thị, hàng ế, hàng nặng và điều kiện mưu sinh bấp bênh khiến mỗi ngày của cô trôi qua đều là một nỗi khó nhọc. “Người ở quê như cô không được học hành, ruộng đất cũng không còn, nếu cấm bán rong thì sống sao?” – ánh mắt cô thấp thoáng nỗi buồn.
Hàng rong đang dần bị đẩy lùi khỏi bức tranh đô thị hiện đại vì mất mỹ quan, vì không an toàn, vì thiếu trật tự. Những người bán hàng này không có hợp đồng lao động. Họ không có nơi trú mưa, trú nắng. Họ già đi giữa phố, và một ngày nào đó, họ biến mất, không ai hay biết, không ai ghi chép lại. Một món ăn mất đi, một tiếng rao tắt lịm và cùng với đó, có thể một phần sắc thái Hà Nội cũng mờ dần.
Dù có thể vi phạm trật tự đô thị và mỹ quan thành phố, những gánh hàng rong lại là điểm thu hút du khách quốc tế. Trong những bài viết của CNN, National Geographic, Lonely Planet… hình ảnh gánh hàng rong Hà Nội luôn được giới thiệu như một nhịp sống chân thật, sống động và nguyên bản giữa thời đại công nghiệp hóa.
Taylor - một du khách đến từ Canada chia sẻ: “Lần đầu đến Việt Nam, tôi thật sự bất ngờ và thích thú. Tôi có thể vừa đi dạo phố cổ, vừa dễ dàng mua món ăn truyền thống ngay trên vỉa hè. Đó là trải nghiệm thú vị và tuyệt vời nhất trong chuyến đi.”
Người phụ nữ bán hàng rong kiên trì với gánh trái cây rong ruổi khắp phố.
Tuy nhiên, cô cũng nói: “Vì có rất nhiều mặt hàng được bày bán, du khách nên chọn lựa cẩn thận để đảm bảo vệ sinh và chất lượng.” Nhưng điều đó không làm giảm đi sự ngưỡng mộ của Taylor dành cho văn hóa hàng rong Việt Nam, nơi mà bản sắc là sự len lỏi sống động giữa từng bước chân đời thường.
Câu chuyện của những gánh hàng rong cần mẫn, bền bỉ len lỏi qua từng con phố, ngõ nhỏ, như một phần của đời sống đô thị vẫn sống động suốt bao năm qua, giữa dòng chảy hiện đại, không vì sự bất tiện mà bị xóa bỏ. Và phải chăng, đã đến lúc chúng ta cũng cần một cách nhìn khác về hàng rong – không chỉ như những người mưu sinh vất vả, mà như những nhịp thở bình dị, góp phần vào bức tranh sống động của đô thị Việt Nam?
Bởi vì biết đâu đến một ngày nào đó khi những gánh hàng rong không còn hiện diện, chúng ta sẽ mất đi nhiều hơn là vài món ăn, vài tiếng rao?
Hoàng Anh - Xuân Đức - Thùy Linh
Nguồn Đại Đoàn Kết : https://daidoanket.vn/nhung-ganh-hang-rong-10307420.html