Những gì chúng ta đang bỏ lỡ

Những gì chúng ta đang bỏ lỡ
8 giờ trướcBài gốc
Chúng tôi ngồi đó gần 40’ trong khi bà ấy cứ vẽ còn tôi cứ đọc. Tôi cố gắng ít cử động vì có thể cảm thấy bà cụ đang quan sát mình và vẽ. Bà ấy có vẻ hoàn toàn tập trung và im lặng, chỉ thỉnh thoảng mỉm cười.
Qua gần một tiếng, chợt một cơn gió thổi tới và bay bức tranh bà cụ đã vẽ xong. Nó rơi xuống sàn, ngay gần chân tôi. Tôi vội nhặt lên: bức tranh đẹp và chi tiết kỳ lạ, vẽ một người đàn ông trông rất giống tôi, đang ngồi đọc sách.
Tôi đưa bức tranh lại cho bà cụ và mỉm cười:
- Người này là ai vậy ạ?
Bà cụ cũng cười:
- Tôi không biết – Bà đáp – Chỉ là một nhân vật trong sách thôi.
Rồi bà đưa cho tôi xem vài bức tranh khác: một bức là người pha chế đứng sau quầy, và một hai bức khác là hình những vị khách khác trong quán. Rồi bà nói:
- Đôi khi tôi ước mình có thể nắm bắt tất cả vẻ đẹp của thế giới trong các bức tranh của mình, nhưng đó là điều không thể. Nên tôi chỉ cố lưu lại những khoảnh khắc đẹp đẽ vào những bức ảnh tĩnh của mình thôi.
Tôi bảo với bà cụ rằng tất cả vẻ đẹp của thế giới thực ra đã được nắm bắt trong những khoảnh khắc mà chúng ta ghi lại rồi. Và rằng những bức vẽ của bà rất đẹp, cũng như nụ cười của bà, vì chúng cho thấy niềm đam mê và sự tập trung để nhìn ra vẻ đẹp ở những nơi bình thường nhất – vẻ đẹp mà hầu hết chúng ta đều bỏ qua.
Bà cụ cười khúc khích và nói:
- Mẹ tôi từng bảo rằng vẻ đẹp là khi thời gian ngừng trôi. Và nếu mẹ tôi nói đúng, thì có lẽ những bức tranh của tôi là đẹp. Vì đối với tôi, thời gian ngừng lại khi tôi cố gắng kết nối nhận thức của bản thân với những khoảnh khắc xung quanh.
Tại sao tôi lại kể cho bạn nghe câu chuyện này?
Vì đôi khi, tất cả chúng ta đều cần một lời nhắc.
Chúng ta cần được nhắc về vẻ đẹp của việc hoàn toàn tập trung vào khoảnh khắc hiện tại, vào những con người, những cuộc đối thoại, những câu chuyện nho nhỏ đang diễn ra.
Bởi vì, quá thường xuyên, giữa sự vội vã và ồn ào, chúng ta đều quên đi.
Chúng ta quên cách thực sự chú ý.
Chúng ta quên trân trọng những món quà ngay trước mắt mình.
Nên, tôi viết lại câu chuyện về một buổi sáng bình thường của mình ở tiệm cà-phê quen – một buổi sáng đã đem đến vẻ đẹp bất ngờ cho cuộc sống của tôi, đơn giản vì tôi đã thực sự chú ý.
Tôi chú ý đến bà cụ nhỏ nhắn ngồi vẽ mình. Tôi trân trọng sự có mặt của bà. Tôi không vội vã đi làm việc gì đó khác “hay hơn”. Và bà ấy cũng vậy. Chúng tôi hoàn toàn chỉ tập trung vào đúng khoảnh khắc đó. Và kết quả là chúng tôi đã cùng tạo ra một câu chuyện đáng nhớ.
Nơi bạn đang ở, việc bạn đang làm vào bất kỳ khoảnh khắc nào đều là thực sự quan trọng. Vì đó là khoảnh khắc duy nhất mà chắc chắn là bạn đang có, là cuộc sống của bạn.
Chuyện tưởng như rất rõ ràng, nhưng chúng ta thường quên mất. Và vì không thực sự tập trung vào hiện tại, nên chúng ta bỏ lỡ rất nhiều vẻ đẹp của cuộc sống.
Còn nếu chúng ta làm ngược lại, chấp nhận khoảnh khắc hiện tại, với tất cả mọi việc, tất cả mọi người trong đó (bao gồm cả chính mình), thì mọi chuyện sẽ khác. Chúng ta sẽ có một cuộc sống đáng nhớ hơn, ý nghĩa hơn, với nhiều câu chuyện đẹp đẽ hơn để trân trọng và chia sẻ.
Và bây giờ chính là lúc tốt nhất để chúng ta nhìn quanh và chú ý – đến sức khỏe của mình, gia đình của mình, bạn bè mình, công việc của mình, và những cơ hội trong từng khoảnh khắc.
Bây giờ chính là lúc tốt nhất để chú ý đến những câu chuyện cổ tích nho nhỏ trong cuộc sống, để xem chúng ta đã bỏ lỡ những gì. Để làm được việc đó, bạn hãy nhắc mình:
- Chú ý đến những gì đang diễn ra ở thời điểm hiện tại, mà không ước rằng nó phải khác đi.
- Tận hưởng mỗi trải nghiệm dễ chịu, mà không cố bám giữ lấy chúng khi chúng thay đổi (và tất nhiên là chúng sẽ thay đổi).
- Chấp nhận mỗi trải nghiệm không dễ chịu, mà không sợ hãi rằng nó sẽ luôn luôn thế này, mãi mãi (và tất nhiên là nó sẽ không mãi mãi như thế).
Hãy chú ý theo cách này mỗi ngày, và chắc chắn bạn sẽ thay đổi cách mình nhìn và trải nghiệm cuộc sống, kể từ bây giờ.
Bà cụ mà tôi gặp ở tiệm cà-phê đó, trước khi chào tạm biệt, bà ấy đã nói, bằng giọng rất dịu dàng: “Điều hối tiếc duy nhất của tôi là, một cách vô thức, tôi quá thường xuyên tin vào tầm quan trọng của ngày mai”.
Hy vọng rằng chúng ta đều nhớ câu nói của bà cụ ấy. Và học từ đó.
Nguồn SVVN : https://svvn.tienphong.vn/nhung-gi-chung-ta-dang-bo-lo-post1772070.tpo