Ba bắt đầu nghề này từ trước lúc tôi ra đời. Khi mẹ còn sống, ba bảo chỉ đạp xích lô một thời gian, sau này sẽ tìm công việc nhẹ nhàng hơn. Nhưng rồi cuộc sống chẳng dễ dàng như lời hứa. Ba vẫn gắn bó với chiếc xích lô qua năm tháng, bởi ba biết mình không thể dừng lại. Ba không học cao, không nghề nghiệp ổn định, nhưng ba có sức khỏe, có tình thương vô hạn dành cho anh em tôi.
Từ khi mẹ mất vào năm 2018, ba càng lặng lẽ hơn. Nhiều hôm trở về nhà, ba chỉ ngồi nhìn ảnh mẹ, ánh mắt trĩu nặng suy tư. Tôi biết, ba không chỉ nhớ mẹ mà còn lo lắng cho anh em tôi. Không còn mẹ, ba phải gánh vác tất cả. Ba lao vào công việc nhiều hơn, bất kể mưa, nắng. Có những ngày ba về nhà với đôi chân run rẩy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Ba ngồi xuống ghế, thở dài một hơi thật sâu, rồi lặng lẽ bóp chân, xoa đầu gối. Tôi hiểu rằng ba rất mệt. Nhưng mỗi lần hỏi, ba chỉ cười: "Ba khỏe re, có gì đâu mà mệt!". Những ngày mưa gió, ba về muộn hơn. Tôi sợ ba lạnh, sợ ba bệnh, nhưng ba vẫn cười, bảo rằng khách đông, tranh thủ chạy thêm cuốc nữa để có tiền lo cho anh em tôi.
Tôi nhớ mãi một buổi sáng, trời mưa lất phất, tôi đang ngồi học bài thì nghe tiếng ba ho dữ dội ngoài sân. Vội chạy ra, tôi thấy trán ba lấm tấm mồ hôi, đôi mắt thâm quầng vì cả đêm không ngủ. Tôi hốt hoảng hỏi: "Ba bị sao vậy? Ba bệnh rồi hả?". Ba chỉ lắc đầu, bảo không sao. Nhưng tối hôm ấy, ba sốt cao. Nhìn ba nằm trên giường, tôi ước mình có thể đi làm thay ba, ước gì ba không còn phải cực khổ nữa.
Tôi từng có lúc xấu hổ khi bạn bè hỏi ba tôi làm nghề gì. Tôi sợ ánh mắt thương hại của họ, sợ những lời bàn tán. Nhưng rồi tôi nhận ra ba chẳng có gì để xấu hổ. Nghề của ba không sang trọng, không cao quý, nhưng đó là nghề chân chính, là công việc đã giúp anh em tôi có sách vở, có cơm ăn, áo mặc để đến trường.
Có lần, một vị khách nước ngoài đi xích lô của ba. Ông ta thích thú trò chuyện với ba, rồi cuối chuyến đi, ông ấy bắt tay ba thật chặt, nói rằng: "Your job is so meaningful!" (Công việc của ông thật ý nghĩa!). Ba chỉ cười, nhưng tôi biết, trong lòng ba chắc hẳn vui lắm. Vì dù chẳng ai để ý, ba vẫn âm thầm góp phần làm đẹp thêm thành phố này. Ba chưa từng dạy chúng tôi những lời lẽ triết lý, nhưng cuộc đời ba là một bài học lớn. Ba dạy tôi biết trân trọng lao động, yêu thương gia đình và luôn cố gắng vươn lên.
Nhiều năm trôi qua, anh em tôi trưởng thành và đã có công việc ổn định. Nhưng mỗi lần nhớ về những ngày xưa cũ, tôi vẫn thấy hình ảnh ba trên chiếc xích lô, gò lưng đạp từng vòng bánh xe nặng nề. Những giọt mồ hôi của ba đã "tưới mát" tuổi thơ tôi, đã cho tôi tương lai tươi sáng.
Giờ đây, tôi chỉ mong ba được nghỉ ngơi, mong ba có những ngày tháng bình yên sau bao năm vất vả. Nhưng dù thế nào đi nữa, nghề của ba - người đạp xích lô - vẫn mãi là niềm tự hào trong tôi.
Chào nhé yêu thương, mùa thứ 4, chủ đề “Cha” chính thức ra mắt từ ngày 27-12-2024 trên bốn loại hình báo chí và các hạ tầng số của Đài Phát thanh - Truyền hình và Báo Bình Phước (BPTV), hứa hẹn sẽ mang đến cho công chúng những giá trị tuyệt vời của tình cha thiêng liêng, cao đẹp.
Hãy gửi đến BPTV những câu chuyện xúc động về Cha bằng cách viết báo, viết bài cảm nhận, thơ, tản văn, video clip, bài hát (có bản thu âm),... qua email chaonheyeuthuongbptv@gmail.com, Phòng Thư ký biên tập, Đài Phát thanh - Truyền hình và Báo Bình Phước, số 228, Trần Hưng Đạo, phường Tân Phú, thành phố Đồng Xoài, tỉnh Bình Phước, số điện thoại: 0271.3870403. Thời gian nhận bài từ nay đến hết ngày 30-8-2025.
Bài viết chất lượng sẽ được đăng phát lan tỏa, được trả nhuận bút, đồng thời tặng thưởng khi khép lại chủ đề với 1 giải đặc biệt và 10 giải xuất sắc.
Hãy cùng “Chào nhé yêu thương” mùa 4 viết tiếp câu chuyện về Cha, để những câu chuyện về Cha được lan tỏa và chạm đến trái tim mọi người!
Nguyễn Văn Nhật Thành