Hãy thân với người lành,
Hãy gần gũi người thiện,
Biết diệu pháp người hiền,
Được tốt hơn, không xấu.
Văn học Pāli lưu nhiều áng văn rất ý nhị đề cập sự kiện các chư thiên hàng đêm đến học đạo với Đức Thế Tôn ở đỉnh núi Linh Thứu hay ở tinh xá Jetavana cho thấy Ấn Độ thời Phật tại thế là một thế giới an lành. Đức Như Lai ra đời thuyết pháp khiến mọi người sống hạnh phúc hiền lương, xứ sở an vui thái bình, cả loài người và trời hân hoan tu học Phật pháp và cùng nỗ lực khuyến khích nhau gieo trồng thiện pháp.
Có một đặc điểm lý thú rất đáng suy nghĩ về thời kỳ này. Đó là sự kiện quần chúng có lòng kính tín Tam bảo, sống chân chính, hiền lương, tuân thủ giới luật, theo thiện pháp, khiến cho cuộc sống luôn gặp nhiều may mắn, cảm động đến đất trời.
Rất nhiều bản kinh Pāli nói cho ta biết vào thời kỳ này chư thiên ở các cõi trời thường hạ giới cúng dường, học hỏi Chánh pháp từ Đức Phật và chúng Tỷ-kheo cũng như ủng hộ và khuyến khích nếp sống thiện lương của mọi người. Họ xuất hiện ở nhiều nơi dưới nhiều hình thức khác nhau với tâm tư hoan hỷ học hỏi và hộ trì Phật pháp.
Xem ra thì thế giới ngày ấy thật an lành, là nơi hội tụ và đón tiếp nhiều thiện khách ở các nơi khác đến học hỏi Phật pháp và tu dưỡng công đức. Người ta thấy có một mối giao cảm to lớn giữa Nhân giới và Thiên giới thời kỳ này, thông qua nếp sống đạo đức hướng thiện của con người. Bài kinh sau đây1 là một trong số nhiều bản kinh đề cập thế giới Phật pháp an lành ngày ấy:
“Một thời Thế Tôn ở Sāvatthi (Xá-vệ), Jetavana (Thắng Lâm), tại vườn ông Anāthapindika (Cấp Cô Độc).
Rồi rất nhiều quần tiên Satullapa, sau khi đêm đã gần mãn, với dung sắc thù thắng chói sáng toàn vùng Jetavana, đi đến Thế Tôn, sau khi đến, đảnh lễ Thế Tôn rồi đứng một bên.
Đứng một bên, một vị thiên nói lên bài kệ này trước mặt Thế Tôn:
Hãy thân với người lành,
Hãy gần gũi người thiện,
Biết diệu pháp người hiền,
Được tốt hơn, không xấu.
Rồi một vị thiên khác lại nói lên bài kệ này trước mặt Thế Tôn:
Hãy thân với người lành,
Hãy gần gũi người thiện,
Biết diệu pháp người hiền,
Được tuệ, không gì khác.
Rồi một vị thiên khác lại nói lên bài kệ này trước mặt Thế Tôn:
Hãy thân với người lành,
Hãy gần gũi người thiện,
Biết diệu pháp người hiền,
Không sầu, giữa sầu muộn.
Rồi một vị thiên khác lại nói lên bài kệ này trước mặt Thế Tôn:
Hãy thân với người lành,
Hãy gần gũi người thiện,
Biết diệu pháp người hiền,
Chúng sanh sanh thiện thú.
Rồi một vị thiên khác lại nói lên bài kệ này trước mặt Thế Tôn:
Hãy thân với người lành,
Hãy gần gũi người thiện,
Biết diệu pháp người hiền,
Chúng sanh thường hưởng lạc.
Rồi một vị thiên khác bạch Thế Tôn:
– Bạch Thế Tôn, trong tất cả vị ấy, ai đã nói lên một cách tốt đẹp?
– Về vấn đề này, tất cả các ông đều nói lên một cách tốt đẹp. Tuy vậy, hãy nghe lời ta nói:
Hãy thân với người lành,
Hãy gần gũi người thiện,
Biết diệu pháp người hiền,
Giải thoát mọi khổ đau.
Thế Tôn thuyết giảng như vậy. Quần tiên ấy hoan hỷ tín thọ lời Thế Tôn dạy.”
-----------------
1 Kinh Với người thiện, Tương ưng bộ.
Nguyên Hoàng/Báo Giác Ngộ