Tổng Bí thư Tô Lâm thăm, khảo sát thực tế tại Trung tâm dịch vụ hành chính công phường Xuân Hòa, Thành phố Hồ Chí Minh. Ảnh: Thống Nhất/TTXVN
Cuộc “sắp xếp lại giang sơn” vĩ đại này nhận được sự đồng tình của mọi tầng lớp nhân dân – đó là một tiền đề thuận lợi để đi tới thành công. Bởi, như lời của Tổng Bí thư Tô Lâm trong bài viết ngày 29/6/2025 "Sức mạnh của đoàn kết" đã nhắc lại: “Dễ trăm lần không dân cũng chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong”. Khi lòng dân đồng thuận, trên dưới một lòng, thì không thế lực nào khuất phục nổi dân tộc ta.
Người dân đồng tình khi thấy “tính tốt” trong “cái mới”
Công tác tuyên truyền của các cấp ủy Đảng và chính quyền trong thời gian qua là đã làm rõ rằng chủ trương sắp xếp đơn vị hành chính và xây dựng mô hình tổ chức chính quyền địa phương hai cấp là một cuộc cách mạng lớn, mang tầm chiến lược của Trung ương.
Trong vấn đề này “ý Đảng” và “lòng dân” đã gắn chặt với nhau.
Mục tiêu cốt lõi của chủ trương này là mở rộng không gian phát triển cho các tỉnh, thành phố, phát huy vai trò dẫn dắt của các vùng động lực, hành lang kinh tế, cực tăng trưởng; ưu tiên sắp xếp các đơn vị hành chính miền núi, đồng bằng với các vùng có biển; kết hợp hài hòa, hợp lý các địa phương có vị trí liền kề gắn với yêu cầu định hướng phát triển để hỗ trợ lẫn nhau, cùng thúc đẩy phát triển kinh tế - xã hội cũng như yêu cầu, định hướng phát triển nhanh, bền vững của đất nước trong giai đoạn mới.
Thực tế cho thấy, sau gần 40 năm đổi mới việc tổ chức không gian phát triển đất nước đến nay bắt đầu bộc lộ hạn chế, không gian phát triển bị cắt vụn theo địa giới hành chính; liên kết vùng còn nhiều bất cập; đầu tư phát triển còn dàn trải mà chưa tập trung nguồn lực hình thành rõ các vùng động lực đóng vai trò đi đầu và dẫn dắt tăng trưởng kinh tế đất nước; chưa hình thành được bộ khung kết cấu hạ tầng quốc gia đồng bộ và hiện đại…
Nguyên nhân chủ yếu của tình trạng trên là tư duy phát triển dàn trải, thiếu trọng tâm, trọng điểm; thiếu quy hoạch mang tính tổng thể quốc gia để xác định rõ mô hình phát triển theo không gian lãnh thổ trên phạm vi cả nước; thiếu cơ chế, chính sách thúc đẩy phát triển kinh tế liên ngành, liên vùng; vẫn còn tư tưởng cục bộ địa phương.
Việc “sắp xếp lại giang sơn” không hề dễ dàng, đơn giản nếu xét về tính chất và quy mô của nó. Để đi tới thành công, trước hết phải có sự đoàn kết, nhất trí toàn dân.
Người dân sẽ đồng thuận nếu hiểu rõ đây là yêu cầu cấp thiết, tất yếu nhằm tái định vị không gian phát triển tự nhiên và kinh tế, gắn kết về lịch sử, văn hóa, địa lý để hình thành nên một thực thể hành chính - kinh tế có quy mô đủ lớn, từ đó mở rộng tầm phát triển đi đôi với đổi mới, nâng cao năng lực quản trị đủ mạnh, có sức cạnh tranh cao để hội nhập chuỗi giá trị quốc gia và toàn cầu.
Chúng ta đã bước đầu thành công khi người dân đã hiểu rằng việc sắp xếp lại các đơn vị hành chính tạo điều kiện để địa phương và đất nước tiết kiệm kinh phí và phát triển đồng đều hơn, hình thành các trung tâm kinh tế mới, hướng tới mục tiêu hình thành chính quyền số, quản trị số, phát triển đô thị thông minh, vùng kinh tế tích hợp và hành chính linh hoạt giúp giao dịch hành chính được xử lý nhanh, minh bạch, tiết kiệm thời gian và chi phí cho người dân và doanh nghiệp theo quan điểm doanh nghiệp, nhân dân phải được phục vụ tốt hơn.
Việc “sắp xếp lại giang sơn” là một bước đi hướng tới tổ chức một cách hiệu quả không gian phát triển quốc gia, có được sự liên kết nội vùng, liên vùng và khai thác lợi thế so sánh từng vùng. Trước tiên, việc đầu tư tập trung vào một số địa bàn có điều kiện thuận lợi về vị trí địa lý, kết cấu hạ tầng kinh tế, xã hội, nguồn nhân lực chất lượng cao và các tiềm năng, lợi thế khác cho phát triển để hình thành vùng động lực, hành lang kinh tế. Sau đó, các cực tăng trưởng sẽ tạo hiệu ứng lan tỏa thúc đẩy kinh tế cả nước phát triển nhanh, hiệu quả và bền vững, đồng thời, có cơ chế, chính sách, nguồn lực phù hợp với điều kiện của nền kinh tế để bảo đảm an sinh xã hội cho các khu vực khó khăn, từng bước thu hẹp khoảng cách giữa các vùng, miền.
Việc sáp nhập các đơn vị hành chính cấp tỉnh còn là một cách sử dụng hiệu quả, tiết kiệm tài nguyên, nhất là tài nguyên đất, tài nguyên nước, tài nguyên rừng và các loại khoáng sản của Tổ quốc.
Đặt lợi ích quốc gia lên trên tình cảm “tỉnh nhà”
Trụ sở Đảng ủy, HĐND, UBND xã Đông Mỹ (thành phố Thái Bình) hiện nay sẽ là Trung tâm chính trị - hành chính phường Trà Lý mới sau sáp nhập. Ảnh: Thu Hoài/TTXVN
Công tác tuyên truyền, giáo dục trong thời gian qua đã chạm đến góc sâu trong tâm tư, tình cảm của người dân, để nhân dân cảm nhận được sự đồng cảm và tự nguyện đặt cảm xúc yêu quê hương nhỏ của mình đứng sau tình yêu đất nước rộng lớn. Đại đa số người dân hiểu rằng việc sáp nhập, hợp nhất tỉnh này với tỉnh kia, quy hoạch tỉnh lỵ ở đâu đều được Trung ương và các cơ quan chức năng xem xét, cân nhắc kỹ lưỡng, tính tới nhiều yếu tố để đạt được sự phát triển bền vững, lâu dài.
Chẳng hạn, tiến trình hợp nhất Thái Bình và Hưng Yên thành tỉnh mới Hưng Yên, đặt tỉnh lỵ ở Hưng Yên, không phải là câu chuyện “ai lấn ai” mà là nhằm “hòa chung sức mạnh để phát triển”.
Sau khi hợp nhất, tỉnh Hưng Yên mới có diện tích tự nhiên hơn 2.500 km² (gấp đôi tỉnh Hưng Yên cũ) và dân số hơn 3 triệu người (gồm 1,2 triệu người của Hưng Yên và 1,8 triệu người của Thái Bình). Đây là cơ sở để hình thành một thị trường nội địa rộng lớn, tạo lợi thế về quy mô cho các ngành sản xuất, dịch vụ. Việc xóa bỏ ranh giới hành chính giữa hai tỉnh sẽ thúc đẩy dòng chảy tự do của vốn, lao động và công nghệ, từ đó tối ưu hóa nguồn lực hiện có.
Các chuyên gia cho rằng việc hợp nhất Hưng Yên và Thái Bình sẽ biến hai “mảnh ghép” riêng lẻ thành một thể thống nhất, tạo ra không gian kinh tế mới. Các khu công nghiệp của Hưng Yên có thể kết nối trực tiếp với nguồn lao động dồi dào từ Thái Bình, trong khi nông sản của Thái Bình tìm được đầu ra ổn định qua hệ thống logistics của Hưng Yên. Chúng ta có thể kỳ vọng về một trung tâm phát triển hàng đầu của Đồng bằng sông Hồng trong tương lai.
Việc 11 đơn vị hành chính cấp tỉnh không nằm trong diện hợp nhất hoàn toàn chẳng phải là câu chuyện “ai ưu ái ai” mà phụ thuộc vào các yếu tố dân số, diện tích, địa lý, kinh tế, lịch sử và văn hóa.
Chẳng hạn, hai tỉnh Nghệ An, Thanh Hóa ở Bắc Trung Bộ dù đứng riêng vẫn có tiềm năng, lợi thế nội tại rất lớn, có thể coi là “Việt Nam thu nhỏ” với địa hình đa dạng - núi non, đồng bằng, biển, biên giới, sân bay, hải cảng, đường cao tốc.
Việc đặt tên cho đơn vị hành chính mới cũng được người dân hiểu rằng đây là kết quả của sự nghiên cứu thấu đáo, cân nhắc thận trọng các yếu tố truyền thống, lịch sử, văn hóa; ưu tiên sử dụng một trong các tên gọi của các tỉnh trước khi sáp nhập, hợp nhất để đặt tên cho tỉnh mới, hạn chế tối đa tác động ảnh hưởng tới người dân, doanh nghiệp do phải chuyển đổi giấy tờ, chỉ dẫn địa lý...
Tâm tư về việc “mất tên tỉnh nhà” là cảm xúc thường tình của con người. Song tầm nhìn quốc gia, lợi ích tối cao của đất nước được đặt lên trên tất cả những suy tư “địa phương tính” đó.
Đến nay, trong tâm tư của phần lớn người dân đã không còn nặng nề về chuyện “mất tên tỉnh ta”, “không còn huyện nữa”, “xã mình bị hòa tan”…
Nhấn mạnh tầm quan trọng của tình đoàn kết ở thời điểm hiện tại, Tổng Bí thư Tô Lâm kêu gọi: Trong giai đoạn hiện nay, khi cả nước đã và đang thực hiện chủ trương sắp xếp, tinh gọn bộ máy tổ chức của hệ thống chính trị; sáp nhập các đơn vị hành chính, “sắp xếp lại giang sơn”, tổ chức không gian phát triển bền vững cho đất nước, tinh thần đoàn kết càng phải được phát huy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Với tầm nhìn chiến lược và bản lĩnh lãnh đạo của Đảng, chúng ta kiên quyết giữ vững và phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc, coi đó là “mạch nguồn”, là “sợi chỉ đỏ” xuyên suốt, bảo đảm mọi đường lối, chính sách của Đảng, Nhà nước được thực hiện triệt để, nhất quán, hiệu quả, đáp ứng tốt nhất mọi nguyện vọng chính đáng của nhân dân.
Trần Quang Vinh (TTXVN)