Manchester United cuối cùng cũng có chiến thắng đầu tiên tại Premier League mùa này khi hạ Burnley 3-2 trên sân Old Trafford hôm 30/8.
Thế nhưng, niềm vui ấy không trọn vẹn, bởi hiệp hai tệ hại lại gợi về những ám ảnh cũ: MU dễ dàng rơi vào thế bị động khi đối thủ pressing tầm cao, còn Ruben Amorim thì tiếp tục loay hoay mà không có lời giải.
Hiệp một bùng nổ - cơ hội bị phung phí
45 phút đầu tiên là thứ bóng đá tốt nhất người hâm mộ MU được chứng kiến từ đầu mùa. Bruno Fernandes và Mason Mount kiểm soát nhịp điệu, Casemiro tạo ra bức tường vững chắc trước hàng thủ, còn Amad Diallo cùng Mbeumo khiến cánh của Burnley chao đảo. Bóng lăn với tốc độ cao, cơ hội dồn dập.
Nhưng điều đáng tiếc là MU không thể “kết liễu” đối thủ khi thăng hoa. Những cơ hội rõ rệt bị bỏ lỡ, cộng thêm một sai lầm khó chấp nhận của thủ môn, khiến kịch bản về một chiến thắng tưng bừng không thành hiện thực. Chính sự phung phí đó mở toang cánh cửa cho kịch bản giông bão sau giờ nghỉ.
Ngay khi Burnley điều chỉnh, dâng cao pressing, MU lập tức đánh mất quyền kiểm soát. Kịch bản quen thuộc với Fulham tuần trước tái diễn: hiệp một áp đảo, hiệp hai rối loạn. Amorim không đưa ra phương án ứng phó, để đội bóng rơi vào tình trạng giằng co, bị cuốn theo nhịp chơi của đối thủ.
Chiến thuật của Ruben Amorim vẫn để lại nhiều dấu hỏi.
Điểm nhấn đáng bàn là quyết định thay Casemiro. Trong hiệp một, tiền vệ Brazil kiểm soát tuyệt đối khu trung tuyến, giúp MU cắt đứt những pha phản công của Burnley. Tuy nhiên, ngay khi anh rời sân, chủ nhà mất hoàn toàn điểm tựa, tuyến giữa bị chia cắt, hàng thủ liên tục bị đặt vào tình thế chống đỡ.
Nếu Amorim muốn tăng cường tấn công, đáng lẽ phải hy sinh một trung vệ để kéo thêm người vào giữa sân, thay vì bỏ tiền vệ phòng ngự và để khu trung tuyến bộc lộ khoảng trống mênh mông. Khi Burnley ép sân, MU gần như không có câu trả lời.
Mọi ý tưởng tấn công trong hiệp hai đều vụn vặt, thiếu gắn kết và không tạo ra sự khác biệt. Thế trận giằng co trên sân nhà trước một đối thủ chiếu dưới là minh chứng rõ ràng cho hạn chế chiến thuật của Amorim.
Cá nhân nổi bật và sự tương phản khắc nghiệt
Nếu phải chọn điểm sáng, Bryan Mbeumo chắc chắn là cái tên xứng đáng nhất. Anh liên tục kéo giãn hàng thủ Burnley, tạo ra các tình huống nguy hiểm và ghi dấu ấn đậm nét.
Amad Diallo cũng cho thấy sự trưởng thành, tự tin trong các pha xử lý. Bruno và Mount có một hiệp một rực rỡ, nhưng giống cả tập thể, họ biến mất sau giờ nghỉ.
Sự đối lập giữa hai hiệp đấu quá rõ rệt. Một MU bùng nổ, giàu sức sống trong hiệp một, rồi một "Quỷ đỏ" rời rạc, bất lực trong hiệp hai. Khoảng cách ấy phơi bày vấn đề không chỉ ở khâu dứt điểm hay tâm lý, mà nằm ở bản lĩnh chiến thuật của cả đội ngũ huấn luyện.
Ba điểm trước Burnley mang ý nghĩa giải tỏa, nhưng cách MU chiến đấu lại phơi bày sự mong manh của một tập thể chưa có bản lĩnh chiến thuật vững chắc.
Chiến thắng này tất nhiên rất quan trọng. Sau thất bại trước Arsenal và trận hòa Fulham, MU cần một cú hích để tránh lún sâu vào khủng hoảng đầu mùa. Ba điểm trước Burnley giúp toàn đội lấy lại sự tự tin phần nào, đồng thời tạo cơ sở cho Amorim tiếp tục công việc.
Tuy nhiên, nỗi lo vẫn lởn vởn. Khi đối thủ pressing quyết liệt, MU gần như rơi vào thế bị động hoàn toàn. Đây là điểm yếu đã được HLV Marco Silva của Fulham chỉ ra, và giờ Burnley khai thác thành công. Nếu Amorim không sớm tìm ra lời giải, “Quỷ đỏ” sẽ còn khốn đốn khi đối diện những đội bóng mạnh hơn nhiều.
Chiến thắng trước Burnley mang ý nghĩa giải tỏa, nhưng cách MU chiến đấu lại phơi bày sự mong manh của một tập thể chưa có bản lĩnh chiến thuật vững chắc. Amorim không thể mãi trông chờ vào những hiệp một bùng nổ, rồi cầu mong đội nhà cầm cự trong hiệp hai.
Premier League khắc nghiệt hơn thế. Và nếu không nhanh chóng vá lỗ hổng pressing, con đường của MU mùa này sẽ đầy chông gai - bất chấp chiến thắng vừa rồi.
Hà Trang