Đó vừa là một hành động phản kháng, vừa là một tuyên ngôn độc lập, về mặt xã hội và kinh tế, trong một xã hội nơi phụ nữ phải đối mặt với khoảng cách tiền lương giữa nam và nữ lớn nhất trong số các quốc gia thuộc OECD, cùng với sự phân biệt đối xử và tội phạm tình dục ăn sâu bám rễ.
Rất đông nữ giới ở độ tuổi còn trẻ xếp hàng tham dự B-Fair, sự kiện đầu tiên tại Hàn Quốc dành riêng cho phong trào "bihon" tại Seongsu-dong, Seoul.
Đối với nhiều người, lựa chọn sống độc thân trong một xã hội coi hôn nhân là một cột mốc được mong đợi là một hành động từ chối có chủ đích, một sự bác bỏ định kiến về phụ nữ đã ăn sâu và quan trọng hơn là niềm tin rằng phụ nữ cần đàn ông để tồn tại.
“Bihon ở Hàn Quốc là về việc bác bỏ cấu trúc gia trưởng và phấn đấu sống như những người chủ động trong cuộc sống. Trong lịch sử, hôn nhân chưa bao giờ thực sự là vấn đề lựa chọn tự do của phụ nữ. Điều đó chỉ mới bắt đầu thay đổi khi ngày càng nhiều phụ nữ được học cao hơn và theo đuổi sự nghiệp. Đối với họ, bihon mang đến một cách để đặt câu hỏi liệu họ có thể sống tự do, an toàn và hạnh phúc, không phải với tư cách là vợ hay mẹ của ai đó, mà là một con người trọn vẹn và hoàn chỉnh”, Moon Young-one, Chủ tịch Hiệp hội Phụ nữ Bihon Hàn Quốc (KBWA), đơn vị tổ chức phiên bản đầu tiên của B-Fair, chia sẻ với tờ The Korea Times.
Theo khảo sát xã hội năm 2024 của Bộ Thống kê và Dữ liệu Hàn Quốc, 68,9% phụ nữ chưa kết hôn cho rằng, việc không kết hôn là hoàn toàn bình thường, tỷ lệ cao nhất trong tất cả các nhóm nhân khẩu học. Môi trường kỹ thuật số của Hàn Quốc đã đóng vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy sự thay đổi này kể từ giữa những năm 2010, đặc biệt là ở phụ nữ trong độ tuổi 20 và 30. Tuy nhiên, tính chất chủ yếu diễn ra trực tuyến và ẩn danh của phong trào này đã khiến việc đánh giá phạm vi thực sự của nó trở nên khó khăn.
Không phải ai cũng tán thành phong trào sống độc thân đang phát triển. Những người bảo thủ xã hội cáo buộc nó là nguyên nhân khiến tỷ lệ sinh ở Hàn Quốc giảm xuống mức thấp nhất thế giới ở mức 0,75%. Tuy nhiên, các chuyên gia chỉ ra rằng, những lời chỉ trích như vậy đã bỏ qua những nguyên nhân sâu xa hơn của cuộc khủng hoảng, từ văn hóa làm việc không khuyến khích nghỉ phép chăm con đến chi phí nhà ở, chăm sóc trẻ em và giáo dục tăng cao. Nó cũng phải tính đến sự phân hóa giới tính ngày càng sâu rộng trong nước, nơi các vấn đề về nữ quyền và bất bình đẳng cấu trúc đã trở nên phân cực sâu sắc trong chính trị. Do đó, họ lưu ý rằng vấn đề không thể chỉ đổ lỗi cho những phụ nữ chọn sống độc thân.
Trong tiếng Hàn, từ "độc thân" hoặc "chưa kết hôn" là mihon. "Hon" có nghĩa là "hôn nhân"; tiền tố mi- có nghĩa là "chưa". Ghép lại, từ này ngụ ý rằng hôn nhân là một giai đoạn tự nhiên trong cuộc đời của bất kỳ người nào. Trong tám năm qua, các nhà nữ quyền ở Hàn Quốc ngày càng phản đối quan điểm này. Một kết quả là sự xuất hiện của một thuật ngữ mới: bihon, hay "chưa kết hôn": Một cuộc sống độc thân theo lựa chọn và mãi mãi. Bihon không hẳn là một phong trào chống hôn nhân mà là một cộng đồng những người không muốn kết hôn. Việc sử dụng từ này để tự mô tả bản thân đã trở thành một cách thức dễ thấy để mọi người bỏ qua gia đình hạt nhân và xây dựng mạng lưới hỗ trợ lẫn nhau trước nhiều lực lượng đối trọng: Truyền thống, áp lực xã hội và chủ nghĩa dị tính chuẩn mực nói chung.