Ký ức hào hùng
Ở tuổi 90, ông Hoàng Văn Hiển vẫn nhớ như in những ký ức hào hùng của mấy chục năm về trước khi tham gia Chiến dịch Điện Biên Phủ năm 1954. Bên ấm trà, vẫn nụ cười dễ mến, ánh mắt đầy tự hào, ông kể, ông sinh ra trong một gia đình nghèo, cha dạy chữ Nho, chữ Quốc ngữ và bốc thuốc Đông y, mẹ tảo tần làm ruộng tại huyện Đô Lương, tỉnh Nghệ An.
Từ nhỏ, thiếu niên Hoàng Văn Hiển sớm hiểu cảnh cơ cực dưới ách thống trị của thực dân Pháp. Và suy nghĩ “chỉ có đánh đuổi quân xâm lược mới đem lại hạnh phúc cho người dân” đã sớm nhen nhóm trong đầu Hoàng Văn Hiển. Năm 14 tuổi, ông tham gia kháng chiến với khởi đầu làm giao liên cho Ty Quân giới Liên khu 4 để “chờ” đủ tuổi vào quân đội.
Ông Hoàng Văn Hiển bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm xưa
Thời gian sau, Liên khu 4 dốc sức cùng các địa phương khác bảo đảm hậu cần cho đại quân ta đánh Điện Biên Phủ, ông liền tham gia lực lượng thanh niên xung phong lên đường ra trận phục vụ chiến đấu trong đội hình của Đại đội 35 (C35), Tổng đội 34 thanh niên xung phong. Năm 1954, khi 19 tuổi, chàng trai Hoàng Văn Hiển là một trong những chiến sĩ mới, trẻ tuổi vinh dự tham gia Chiến dịch Điện Biên Phủ trong đợt cuối cùng của Chiến dịch.
“Hồi đó, cứ 4 ngày hành quân ban đêm, đoàn lại nghỉ 1 ngày. Suốt chặng đường dài 500-600km, vượt qua biết bao đèo cao, suối sâu, vực thẳm, chống chọi với muỗi, vắt, thú dữ và máy bay, biệt kích, thổ phỉ,... nhưng với ý chí, nghị lực, sức trẻ, đại đội của tôi đã hành quân đến đích an toàn, đúng hạn định” - ông Hiển nhớ lại.
Vẫn vẹn nguyên ký ức về Điện Biên, ông Hiển kể, khoảng 20 giờ 30 phút, ngày 06/5/1954 khi Chiến dịch vừa mở màn, pháo cối của ta bắn dữ dội vào các cứ điểm toàn mặt trận. Đại đội 35 của ông được phân công đánh vào một góc phải ngọn đồi C2 do Đại đội trưởng Thành trực tiếp chỉ huy đội hình chiến đấu. Quân ta ào ào tấn công như vũ bão vào đồi C2, khi địch đang ngoan cố, dai dẳng bám giữ.
Lệnh Đại đội trưởng mở đợt phản kích, cả Ban Chỉ huy Đại đội cùng các chiến sĩ, trung liên, tiểu liên, súng trường lưỡi lê, lựu đạn dũng cảm xông lên quần nhau ác liệt với địch, thọc sâu xông vào các ngả hầm, lô cốt đánh giáp lá cà. Cả phía quân ta và phía địch đều thương vong nặng, nhưng lúc đó, các chiến sĩ của ta vẫn dũng cảm lao về phía trước với quyết tâm “chỉ tiến chứ không lùi!”...
Ông Hoàng Văn Hiển lật giở từng kỷ vật xưa khi trò chuyện cùng học sinh, đoàn viên, thanh niên
15 giờ ngày 07/5/1954, ta mở trận tổng công kích trên toàn mặt trận. 17 giờ 30 phút cùng ngày, De Castries và toàn bộ Bộ Chỉ huy tập đoàn cứ điểm Ðiện Biên Phủ bị bắt sống. Chiến dịch Ðiện Biên Phủ toàn thắng...
Nhắc về kỷ niệm đẹp nhất của mình, ông Hiển cho biết đó là khi ông và anh em trong đơn vị được gặp anh Văn (Đại tướng Võ Nguyên Giáp - Tổng Tư lệnh trong Chiến dịch Điện Biên Phủ). “Anh Văn rất quan tâm đồng đội của mình, còn ân cần thăm hỏi, quan tâm đời sống chúng tôi. Sau này, tôi nhiều lần gặp lại anh.
Trong cảm nhận của tôi, anh là người gần gũi. Lúc anh mất, tôi cũng cùng các cựu chiến binh tham gia lễ viếng, bày tỏ lòng tiếc thương với người anh Cả của quân đội ta…” - ông Hiển chia sẻ.
Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ chiến dịch năm xưa, nhớ về những kỷ niệm một thời bên Bác Hồ, ông Hoàng Văn Hiển lại lật giở từng trang nhật ký hay những bức ảnh nhòe theo năm tháng để kể lại cho con cháu, đoàn viên, thanh niên, hội viên Hội Cựu chiến binh.
Vinh dự và tự hào khi được trực tiếp bảo vệ Bác Hồ
Sau Chiến thắng Điện Biên Phủ, ông Hoàng Văn Hiển được nhận nhiệm vụ vô cùng vinh dự là tham gia Tiểu đội trực tiếp bảo vệ Bác Hồ. Mỗi khi nhắc đến những năm tháng được sống bên Bác, ông xem đó là quãng đời đẹp nhất của mình. Người chiến sĩ Điện Biên năm xưa bồi hồi nhớ lại: “Khi chính thức được nhận nhiệm vụ đặc biệt “bảo vệ lãnh tụ”, tất cả anh em chúng tôi ai cũng xúc động, vinh dự, tự hào. Không ai bảo ai nhưng trong lòng không tránh khỏi giây phút âu lo vì nhiệm vụ quá mới mẻ, to lớn đối với mình.
Tại Phủ Chủ tịch (tòa nhà cũ của viên toàn quyền Pháp) dù đầy đủ tiện nghi nhưng Bác không hề sử dụng. Thường ngày, Bác vẫn mặc bộ bà ba màu nâu dân dã, chân đi đôi dép lốp từ khi còn ở chiến khu. Tranh thủ đôi lúc rảnh rỗi, Bác tập trung chúng tôi lại.
Bằng chất giọng xứ Nghệ ấm áp, truyền cảm, Bác chỉ bảo những việc tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng thật cần thiết cho những người lính trẻ: Từ lời ăn tiếng nói khi tiếp xúc với dân; phải lễ phép ra sao, khiêm tốn thế nào, phải tìm hiểu kỹ phong tục, tập quán đến cách đi đứng trong cơ quan, ngoài đường đến cả việc thường ngày như khi thể dục, đánh răng, rửa mặt,... chẳng khác gì người cha hiền chỉ bảo đàn con thương yêu.
Hội Cựu chiến binh TP.Tân An đến thăm, tặng quà cho ông Hoàng Văn Hiển
Mỗi khi nhận được tiền nhuận bút viết báo từ Liên Xô, Bác đều gửi hết cho cấp dưới. Bác nói: “Nhiều no, ít đủ, Bác không có nhiều tiền, số tiền này tặng cho các chú thêm vào mua con giống. Cố gắng tăng gia để đơn vị có thêm cá, thịt bồi dưỡng sức khỏe...”.
Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ chiến dịch năm xưa, nhớ về những kỷ niệm một thời bên Bác Hồ, ông Hoàng Văn Hiển lại lật giở từng trang nhật ký hay những bức ảnh nhòe theo năm tháng để kể lại cho con cháu, đoàn viên, thanh niên, hội viên Hội Cựu chiến binh.
Ông Hiển bùi ngùi: “Tôi may mắn trở về nhưng đồng đội tôi - lớp lớp người đã ngã xuống, máu đã thắm đỏ cho vùng đất Điện Biên Phủ hôm nay được "thay da, đổi thịt" và phát triển, cho mỗi người dân chúng ta thêm tự hào về lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc”.
Và Chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ luôn là câu chuyện "nóng hổi" mỗi dịp gặp mặt để nhớ về những đồng đội đã hy sinh, ký ức về những trận đánh nảy lửa.
“Với tôi, được gặp anh Văn và Bác Hồ là niềm may mắn và hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình. Nhớ về Bác, nhớ những lời dạy của Bác, tôi vẫn thường khuyên bảo con cháu cũng như các thế hệ trẻ khi đến thăm luôn phải học tập, noi gương Bác từng việc làm dù nhỏ thôi. Đó cũng là cách thể hiện lòng yêu nước” - ông Hiển nói.
Năm tháng trôi qua, những bận rộn lo toan của cuộc sống thường nhật và cả gánh nặng tuổi tác cũng không làm phai mờ phần ký ức về quãng đời tuổi trẻ của người chiến sĩ Điện Biên năm nào. Ông là người quả cảm, yêu quê hương, đất nước, là niềm tự hào của dân tộc và tấm gương sáng cho thế hệ trẻ hôm nay noi theo./.
Nguyệt Nhi