Xung đột kịch tính được đẩy lên cao trào trong từng phân cảnh
Lấy bối cảnh từ một vụ tai nạn giao thông, vở kịch “Đoạn kết” (tác giả: Lê Quý Hiền, đạo diễn: Đào Duy Anh) đã khéo léo mở ra hành trình điều tra đầy kịch tính, nơi những mắt xích tưởng chừng rời rạc dần kết nối, hé lộ câu chuyện nhiều tầng lớp và dằn vặt.
Từ đó, vở diễn khắc họa sâu sắc bản lĩnh của người chiến sĩ công an nhân dân, những người không chỉ bảo vệ pháp luật.
Kẻ gây án là Hùng (diễn viên Lâm Đức Anh nhận vai), thanh niên giàu có nhưng chỉ trong một khoảnh khắc lầm lỡ, hắn cùng những người quanh mình bị cuốn vào vòng xoáy dối trá: người cha tìm mọi cách xóa án cho con, cô người yêu im lặng vì tình riêng, người em họ dưới quê gánh tội thay vì nợ ơn nghĩa, còn một trưởng phòng công an, người từng là biểu tượng công lý, lại làm sai lệch hồ sơ chỉ vì món nợ ân tình với cha của Hùng.
Tầng tầng, lớp lớp những mắt xích tình cảm bị đẩy đến giới hạn, khiến công lý trở nên mờ nhòe. Nhưng giữa những vùng xám ấy, ánh sáng vẫn le lói nơi nhân vật Ngọc (diễn viên Quang Trọng nhận vai), chiến sĩ công an trẻ, quyết tâm theo đuổi sự thật.
Cuộc đối đầu không chỉ là mâu thuẫn giữa hai quan điểm nghiệp vụ, mà là cuộc giằng co dữ dội giữa công lý và quyền lực, tiền bạc, giữa người chiến sĩ công an giữ trọn bản lĩnh với những kẻ nhân danh tình nghĩa để che giấu sai lầm.
Đoạn kết không chỉ khiến khán giả nghẹn ngào trước bi kịch của từng nhân vật, mà còn để lại dư âm sâu sắc về khái niệm đúng - sai trong đời sống. Nó đặt ra câu hỏi đầy trăn trở: khi tình nghĩa bị đặt lên bàn cân cùng pháp luật, ai đủ dũng khí để lựa chọn sự thật?
Vở kịch như lời cảnh tỉnh đanh thép: Tội ác đôi khi không bắt đầu từ lòng tham, mà khởi phát từ những yêu thương sai chỗ, khi người ta thỏa hiệp với sai lầm vì nghĩ mình đang làm điều đúng.
Tác giả Lê Quý Hiền chia sẻ, Đoạn kết không đơn thuần là vở kịch ca ngợi về hình tượng chiến sĩ công an mà còn là câu chuyện về con người với những mâu thuẫn, sai lầm và lựa chọn.
Khác với nhiều vở kịch hiện nay thường xoáy sâu vào đề tài tham nhũng, Đoạn kết chọn hướng tiếp cận mới: khai thác những bi kịch xuất phát từ tình cảm, từ ân nghĩa và sự nể nang.
Theo ông, không ít người phải trả giá vì cố gắng trả ơn hay giữ trọn một lời hứa, để rồi vô tình sa vào sai lầm. Vở kịch này cũng khắc họa một thực tế rằng, ngay cả người công an cũng có thể mắc lỗi. Nhưng điều quan trọng hơn là sự tỉnh thức, là ý thức trở về với bản chất của người chiến sĩ công an nhân dân, luôn hướng về lẽ phải và công lý.
“Xung đột trong vở kịch vì thế trở nên gay gắt hơn, khi người yếu thế phải đối đầu với quyền lực, khi lý trí phải chiến đấu với những ràng buộc tình cảm”, tác giả Lê Quý Hiền nhấn mạnh.
Xung đột kịch tính được đẩy lên cao trào trong từng phân cảnh
Với lối kể chuyện mạch lạc, tiết chế nhưng đầy dụng ý, đạo diễn Đào Duy Anh đã khéo léo dẫn dắt khán giả bước vào hành trình tìm ra sự thật, được mở ra từ những lát cắt đầy kịch tính của vụ án.
Các tình tiết không phô trương mà được xếp đặt lớp lang, đẩy dần lên cao trào, khiến người xem liên tục bị cuốn theo mạch diễn biến của vở diễn.
Nhiều cảnh diễn được dàn dựng vừa thực, vừa hư, tạo cảm xúc mạnh và giàu sức gợi như: cảnh hồn ma người bị tai nạn hiện về báo mộng cho vợ, gieo vào lòng người xem cảm giác oan khuất nghẹn ngào; cảnh Hương hoảng loạn khi nhớ lại việc chứng kiến người yêu gây tai nạn...
Đạo diễn Đào Duy Anh đã tạo "đất diễn" cho dàn diễn viên Nhà hát, giúp họ thể hiện trọn vẹn chiều sâu tâm lý và biến chuyển nội tâm của từng nhân vật. Từ sự giằng co giữa đúng - sai, nghĩa tình - công lý, đến khoảnh khắc “tỉnh thức” trong bi kịch, mỗi vai diễn đều được "làm sống" một cách có chiều sâu.
Tổng thể vở diễn được dựng gọn gàng, súc tích, cho thấy bàn tay nghề dày dạn của đạo diễn Đào Duy Anh khi kiểm soát tốt cả nhịp kịch lẫn không gian tâm lý.
Các nghệ sĩ tài năng của Nhà hát Tuổi trẻ đã phát huy thế mạnh trong lối diễn hiện thực tâm lý, thể hiện chiều sâu nhân vật một cách tinh tế và đầy cảm xúc.
Quỳnh Dương trong vai Lê Bình thể hiện được nội tâm giằng xé giữa tình thân và lẽ phải; Quang Trọng vai Ngọc mang đến hình ảnh một chiến sĩ công an trẻ bản lĩnh, kiên định với sự thật; Huyền Trang hóa thân thành Hương, người phụ nữ chịu nhiều dằn vặt, day dứt; NSƯT Quang Ánh trong vai ông Dũng ghi dấu ấn với phong thái nội lực, đầy mâu thuẫn...
Mỗi nghệ sĩ đều góp phần tạo nên những hình mẫu sống động, gần gũi, khiến khán giả không chỉ xem mà còn thấu cảm. Chính sự đồng đều và ăn ý trong diễn xuất đã giúp câu chuyện trên sân khấu trở nên chân thực và đầy ám ảnh.
Đoạn kết không chỉ lên án “kẻ thủ ác” trực diện, mà còn chất vấn cả những người im lặng, thờ ơ, không dám lên tiếng, những mắt xích nhỏ trong một guồng máy lạnh lùng hơn cả tội ác. Vở kịch cho thấy, con người không thể thoát khỏi hậu quả của chính lựa chọn mà mình tạo ra. Dù có che giấu, phủ nhận hay biện minh, cuối cùng, sự thật vẫn là nơi tất cả phải đối diện.
Vở diễn còn thành công gửi thông điệp phản ánh cái giá phải trả của sự ích kỷ, dối trá hoặc buông xuôi trong một xã hội đầy biến động.
THANH MAI, ảnh: THẾ TOÀN