Tôi vẫn nhớ cái đêm định mệnh ấy, khi màn hình điện thoại của chồng sáng lên giữa căn phòng tối. Một tin nhắn hiện lên, và như một phản xạ, tôi cầm lấy xem. Tôi không bao giờ nghĩ rằng chỉ vài dòng chữ có thể khiến cả thế giới của mình sụp đổ. Những lời lẽ bệnh hoạn, trơ trẽn giữa chồng tôi và một cô gái làm "tay vịn" ở quán karaoke đã đâm thẳng vào tim tôi như một nhát dao. Nhưng điều khiến tôi cay đắng hơn cả không phải là sự phản bội của chồng, mà là thái độ lạnh lùng, phũ phàng của mẹ chồng khi tôi tâm sự về nỗi đau này.
Tôi và chồng cưới nhau được hơn bốn năm, có một đứa con trai lên ba. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng màu hồng, nhưng tôi luôn cố gắng vun vén. Chồng tôi làm kỹ sư, công việc bận rộn, thường xuyên phải tiếp khách. Tôi không quá khắt khe, nghĩ rằng đàn ông đôi khi cần không gian riêng. Nhưng tôi không ngờ, đằng sau những lần anh nói "đi tiếp khách" là những buổi hát hò, nhậu nhẹt ở quán karaoke với những cô gái "tay vịn".
Hôm đó, chồng tôi để quên điện thoại ở nhà sau khi đi làm về. Một tin nhắn đến, tôi vô tình mở ra xem. Nội dung tin nhắn khiến tôi chết lặng: những lời lẽ trơ trẽn, gạ gẫm, thậm chí là cả những chi tiết bệnh hoạn mà tôi không dám tin đó là chồng mình. Người gửi là một cô gái tự xưng là nhân viên quán karaoke mà anh thường xuyên lui tới. Tôi run rẩy, cố gắng đọc thêm để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Càng đọc, tôi càng thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh không chỉ nhắn tin qua lại mà còn hẹn hò, còn bàn bạc những điều khiến tôi chỉ muốn hét lên.
Ảnh minh họa
Tôi chờ chồng về để đối chất. Khi tôi đưa điện thoại ra trước mặt anh, anh ta chỉ im lặng, không một lời giải thích. Sự im lặng ấy còn đau hơn cả những lời biện minh dối trá. Tôi hỏi anh tại sao, hỏi anh đã nghĩ gì về tôi, về con trai chúng tôi khi làm những việc đó. Anh chỉ nói một câu: "Đàn ông ai chẳng thế, em làm quá lên rồi." Câu nói ấy như tát vào mặt tôi. Hóa ra, trong mắt anh, sự phản bội này chỉ là chuyện thường tình, là thứ mà "đàn ông ai cũng làm".
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu đêm đó. Tôi ôm con ngủ mà nước mắt cứ chảy. Tôi tự hỏi, mình đã làm gì sai? Tôi đã cố gắng làm một người vợ tốt, chăm lo gia đình, quán xuyến nhà cửa, vậy mà tại sao tôi lại nhận được sự đối xử như thế này? Nhưng điều khiến tôi đau đớn hơn cả không phải là sự phản bội của chồng, mà là những gì xảy ra khi tôi tìm đến mẹ chồng để tâm sự.
Tôi luôn nghĩ mẹ chồng là người hiểu chuyện. Bà không quá gần gũi với tôi, nhưng tôi luôn tôn trọng và cố gắng làm tròn bổn phận dâu con. Tôi hy vọng bà sẽ lắng nghe, sẽ cho tôi một lời khuyên, hay ít ra là một chút an ủi. Nhưng khi tôi kể lại câu chuyện, bà chỉ nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng và nói: "Đàn ông ai chẳng ham vui, con đừng làm to chuyện. Cứ giữ chồng bằng cách chăm sóc nó thật tốt là được."
Tôi sững sờ. Hóa ra, trong mắt mẹ chồng, lỗi không phải ở chồng tôi, mà là ở tôi vì đã "làm to chuyện". Bà còn nói thêm rằng đàn ông có tiền, có địa vị thì việc đi chơi bời là bình thường, rằng tôi nên biết điều, đừng để gia đình tan vỡ. Tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi chỉ thấy lòng mình như bị xát muối. Người mà tôi hy vọng sẽ đứng về phía mình, lại quay ra bảo vệ con trai bà, bảo vệ cả sự phản bội ấy.
Những ngày sau đó, tôi sống như một cái bóng. Tôi không còn muốn nhìn mặt chồng, nhưng mỗi lần nhìn con, tôi lại không nỡ nghĩ đến chuyện ly hôn. Tôi sợ con sẽ lớn lên thiếu cha, sợ những tổn thương mà thằng bé có thể phải chịu. Nhưng tôi cũng không thể tiếp tục sống với một người chồng không tôn trọng mình, và một gia đình chồng không coi trọng cảm xúc của tôi.
Tôi bắt đầu tìm đến những người bạn thân để tâm sự. Một người bạn khuyên tôi nên bình tĩnh, tìm cách nói chuyện thẳng thắn với chồng để giải quyết. Một người khác lại bảo tôi nên chuẩn bị tinh thần và tài chính để sẵn sàng cho mọi quyết định. Tôi cũng nghĩ đến việc tìm một chuyên gia tâm lý để giúp mình vượt qua cú sốc này. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn mong một ngày chồng tôi sẽ nhận ra sai lầm và thay đổi, dù hy vọng ấy ngày càng mong manh.
Câu chuyện của tôi có lẽ không phải là duy nhất. Có bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia cũng đang âm thầm chịu đựng sự phản bội, không chỉ từ chồng mà còn từ chính những người thân trong gia đình? Tôi nhận ra rằng, đôi khi, chúng ta đặt quá nhiều kỳ vọng vào người khác, mà quên mất việc yêu thương và bảo vệ chính mình. Tôi vẫn chưa biết mình sẽ đi đâu, làm gì tiếp theo, nhưng tôi biết rằng tôi cần phải mạnh mẽ, vì chính tôi và vì con trai tôi.
Nếu bạn cũng đang rơi vào hoàn cảnh như tôi, hãy nhớ rằng bạn không hề đơn độc. Đừng để những lời cay đắng hay sự phản bội định nghĩa giá trị của bạn. Tôi đang học cách đứng dậy, từng chút một, và tôi hy vọng bạn cũng sẽ tìm thấy sức mạnh để vượt qua.
Tâm sự của độc giả
Minh Khuê