Ảnh minh họa.
Đó là ánh nhìn trầm lặng của cha, là đôi tay gầy guộc của mẹ hay nụ cười đôn hậu của bà ngoại, tất cả gói ghém trong ký ức tuổi thơ đầy thương nhớ. Mỗi lần nhớ lại, lòng tôi lại như ấm hơn, dịu dàng hơn, bởi những vòng tay ấy không chỉ là nơi chốn bình yên của một thời xa xôi, mà còn là sức mạnh để tôi vượt qua những thách thức của hiện tại.
Ngày còn bé, tôi và bà thường cùng nhau đi dạo qua những con ngõ nhỏ, nơi hàng cây rợp bóng mát. Bà thường nắm lấy tay tôi, đôi tay gầy guộc nhưng lại vững chãi đến lạ. Bà bước chầm chậm, nhưng lúc nào cũng là người dẫn đường, người che chắn tôi khỏi những điều bất trắc nhỏ bé của tuổi thơ. Bà nói: “Cháu ngoan của bà sẽ không bao giờ phải lo sợ điều gì, vì luôn có bà bên cạnh”. Lời nói ấy dịu dàng, nhẹ nhàng như cơn gió, nhưng lại như một lời hứa, khắc sâu vào tâm hồn non nớt của tôi, khiến tôi luôn cảm thấy mình thật an toàn trong vòng tay bà.
Buổi sáng mùa đông, gió lạnh lùa vào từng con ngõ, những mái nhà lụp xụp nép mình dưới sương mờ. Tôi mặc áo len mẹ đan, ngồi sau xe đạp của bà trên con đường nhỏ, hai bà cháu hướng về phía chợ. Chiếc xe đạp kêu cọt kẹt theo từng vòng bánh, nhưng tôi lại thấy đó là những âm thanh thân thương nhất, vì mỗi lần nghe tiếng xe ấy, tôi biết rằng bà đang ở bên, chở che tôi qua từng đoạn đường. Cái lạnh của mùa đông trở nên dịu dàng lạ kỳ khi tôi dựa vào lưng bà, hơi ấm từ người bà lan tỏa khắp tâm hồn bé nhỏ.
Có một kỷ niệm mà mãi sau này tôi vẫn còn nhớ rõ, đó là lần đầu tiên tôi bị ngã trên sân khi chạy chơi. Lúc đó, một cơn mưa nhỏ vừa dứt, đất còn ướt và trơn trượt. Tôi lỡ bước, ngã xuống, đôi tay bị trầy xước, đau rát. Thay vì chạy về nhà khóc lóc, tôi ngồi thẫn thờ nhìn vết thương, cảm giác như bị bỏ rơi, như cả thế giới đều quay lưng lại với mình. Bất chợt, bà xuất hiện, bà bế tôi lên, nhẹ nhàng lau vết thương, miệng bà mỉm cười, an ủi: “Cháu bà mạnh mẽ mà, chút đau này có là gì đâu”. Trong vòng tay bà, mọi nỗi đau như tan biến. Từ đó, mỗi lần gặp khó khăn, tôi lại nhớ đến vòng tay ấy, nhớ đến nụ cười và lời động viên của bà, như một sức mạnh vô hình tiếp thêm cho tôi.
Lớn lên, tôi nhận ra rằng chở che không chỉ là một vòng tay ôm ấp, mà đôi khi còn là một ánh mắt âm thầm dõi theo, một bóng dáng lặng lẽ chờ đợi. Cha tôi là một người ít nói, thường ít khi bộc lộ tình cảm. Nhưng tôi vẫn luôn cảm nhận được tình yêu và sự che chở ông dành cho mình. Tôi nhớ, vào một đêm đông lạnh giá, trời đổ mưa lớn, tôi phải về muộn sau buổi học thêm. Khi gần đến nhà, tôi thấy bóng dáng cha đứng chờ ở đầu ngõ, tay cầm chiếc áo mưa cũ, đôi mắt ông hướng về phía xa. Khi thấy tôi, ông không nói gì, chỉ nhẹ nhàng khoác áo mưa cho tôi, dẫn tôi vào nhà. Giữa mưa rét, hình ảnh ấy như một ngọn đèn ấm áp soi sáng đường về. Tôi hiểu, dù không nói thành lời, nhưng cha luôn là người chở che, bảo vệ tôi trong im lặng.
Thời gian trôi qua, cuộc sống đưa đẩy tôi xa gia đình để bước vào những con đường mới. Giữa thành phố đông đúc, đôi khi tôi cảm thấy lạc lõng, thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. Những lúc đó, tôi lại nhớ về những vòng tay thân thuộc của gia đình, nhớ về ánh mắt trầm tư của cha, về nụ cười hiền hậu của bà. Những ký ức ấy trở thành một phần sức mạnh giúp tôi đứng vững, giúp tôi vượt qua những thử thách mà cuộc sống mang đến. Chúng nhắc nhở tôi rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, vẫn có những đôi tay, những ánh mắt sẵn sàng chờ đợi và che chở tôi trở về.
Khi trưởng thành, tôi dần nhận ra rằng, chở che không chỉ là nhận, mà còn là cho đi. Bên cạnh việc được người khác bảo vệ, tôi còn mong muốn mình có thể trở thành người chở che cho những người thân yêu. Tôi muốn bảo vệ mẹ, người đã luôn là bờ vai cho tôi dựa vào. Tôi muốn là chỗ dựa cho cha, người đàn ông mạnh mẽ nhưng đã gánh chịu bao nỗi lo âu không lời. Tôi muốn là người bạn đồng hành của những người thân thiết, là nơi họ có thể tìm thấy sự an ủi và bình yên khi cần.
Có một lần, trong một ngày cuối tuần khi tôi về thăm nhà, mẹ bỗng hỏi: “Con còn nhớ những ngày thơ bé không?” Tôi nhìn vào mắt mẹ, rồi khẽ gật đầu. Mẹ mỉm cười, đôi mắt đầy thương nhớ. Tôi hiểu rằng, mẹ cũng nhớ như tôi, nhớ những ngày khi tôi còn bé nhỏ, khi gia đình vẫn là nơi chở che tuyệt đối. Và giờ đây, khi tôi đã lớn, tôi mong muốn mình có thể trở thành nơi chốn bình yên cho gia đình, giống như họ đã từng làm cho tôi.
Cuộc sống không ngừng chảy trôi, mọi thứ dường như thay đổi theo năm tháng, nhưng tình yêu và sự che chở của gia đình vẫn mãi còn đó. Có những người luôn ở bên cạnh, dõi theo từng bước đi của ta, như một nguồn sức mạnh không lời, lặng thầm mà bền bỉ. Sự chở che ấy không nhất thiết phải thể hiện bằng những điều lớn lao, đôi khi chỉ là một ánh mắt trìu mến, một cái nắm tay, hay một câu nói đơn giản: “Con yên tâm, có mẹ ở đây”.
Vòng tay chở che của gia đình là nơi ta trở về sau những ngày dài mỏi mệt, là nơi ta tìm thấy bình yên giữa dòng đời vội vã. Trong thế giới rộng lớn, tình yêu thương và sự che chở là điều thiêng liêng nhất, là gốc rễ để ta vươn xa mà không lo sợ.
Ký ức về những vòng tay ấy sẽ mãi là ngọn đèn sáng trong lòng ta, là nguồn sức mạnh để ta đối diện với những sóng gió của cuộc đời. Và rồi, khi ta trưởng thành, ta sẽ mang theo ký ức ấy để chở che cho những người xung quanh, để cùng nhau tạo nên một thế giới đầy yêu thương và ấm áp.
Đức Anh (CTV)