Tôi trả lời, hiện tại tôi không thể rời vị trí được vì “rắn” ở đây sắp ra khỏi hang rồi. Vương Lượng mới nói cậu ta không biết phải bắt tay điều tra từ đâu. Tôi bèn đáp: “Thủ phạm là phụ nữ, nhất định là phụ nữ”, rồi tắt máy.
Mã Lương là thanh tra trẻ mới đến công tác ở đại đội cảnh sát hình sự không lâu, lúc nghe tôi nói chắc cú như vậy, cậu ta tỏ ra rất kinh ngạc. Mã Lương bèn hỏi:
- Tại sao chỉ mới nghe qua điện thoại mà anh lại biết là phụ nữ đầu độc?
Tôi đáp:
- Kinh nghiệm cả đấy! Tôi đã công tác ở đại đội cảnh sát hình sự mười mấy năm rồi, đã phá hàng trăm vụ án đầu độc, và thấy không có vụ nào là không do phụ nữ đầu độc cả.
Thấy Mã Lương vẫn ngẩn mặt ra nghi hoặc, tôi bèn kể hàng lô hàng lốc vụ án đầu độc mà đích thân tôi xử lý cho cậu ta nghe. Nghe xong Mã Lương lại hỏi tiếp:
- Tại sao phụ nữ lại hay đầu độc, anh nhỉ?
Minh họa: Ngô Xuân Khôi
Tôi tự tin đáp:
- Bởi lẽ phụ nữ vốn là phái yếu, nên để giết người thì chọn cách đầu độc là hợp lý nhất rồi.
Hôm ấy trời rất lạnh, chúng tôi phục ở dưới chân cầu mãi đến sáng, thế mà mục tiêu vẫn chưa xuất hiện. Tôi hỏi Mã Lương tin tức bên trụ sở cung cấp có đáng tin cậy không. Mã Lương đáp rằng tuyệt đối đáng tin tưởng. Tôi bèn nói mình cần phải gặp người cung cấp tin tức. Đến buổi chiều, tôi và Mã Lương đang ở tại trụ sở, nói chuyện với người cung cấp tin tức. Ngay lúc đó điện thoại di động của tôi réo chuông. Là Vương Lượng gọi đến, nói rằng cậu ta đang vò đầu bứt tai, điều tra mãi mà vẫn không ra bất cứ manh mối nào. Thế nên, dù bận thế nào cũng phải mời tôi tới đó một chuyến. Tôi bèn nói:
- Tại sao không ra manh mối chứ? Chẳng phải tôi đã bảo cậu đó sao? Tôi khẳng định là phụ nữ hạ độc, cậu đã thẩm tra toàn bộ phụ nữ trong làng chưa?
Vương Lượng ủ dột đáp:
- Tôi đã kiểm tra tổng cộng 76 người phụ nữ trong làng Vương Gia Trang, thế nhưng không tìm được kẻ tình nghi.
- Cậu cứ phát động quần chúng kiểm tra từng người một xem.
Tôi vừa cúp máy thì điện thoại nội tuyến lại reo. Là điện thoại của đại đội trưởng yêu cầu tôi đến phòng làm việc của ông ấy ở tầng năm. Thấy tôi, đại đội trưởng liền nói:
- Vì cậu có kinh nghiệm xử lý các vụ án đầu độc nên hãy đi một chuyến đến làng Vương Gia Trang nhé!
Tôi nói:
- Tối nay tôi vẫn phải đi nằm vùng cắm chốt, thưa đại đội trưởng.
Đại đội trưởng nói:
- Cậu cứ đến hiện trường chỉ đạo một chút, sau đó trở về. Cậu Vương Lượng xử lý các vụ án giết người còn được, chứ còn gặp các vụ án đầu độc thì lớ ngớ lắm.
Làng Vương Gia Trang ở Song Câu, cách huyện lỵ bốn mươi cây số. Tôi phải ngồi trên chiếc xe mô tô cà tàng của Mã Lương tới đó. Lúc gần đến làng, tôi lập tức gọi điện cho Vương Lượng. Vương Lượng liền đề nghị trưởng thôn ra cổng làng đón chúng tôi.
Gia đình nạn nhân bị đầu độc sống ở phía đông làng Vương Gia Trang. Chúng tôi vừa đến cổng nhà nạn nhân thì nghe thấy tiếng đội nhạc tấu lên bài điếu, những người mặc áo tang cùng lúc quỳ xuống khóc lóc tiếc thương. Cảnh tượng ấy khiến tôi sởn gai ốc toàn thân, mũi cay xè. Tiếp đó, Vương Lượng giải thích tỉ mỉ tình hình vụ án cho tôi.
- Tôi đã xem xét từng người phụ nữ trong làng, thế nhưng không thấy một ai đáng nghi cả.
Tôi nhíu mày nói:
- Cậu dựa vào đâu mà nói không có ai đáng nghi?
Vương Lượng đáp:
- Đầu độc nguyên nhân chính yếu là do tư thù cá nhân, gian tình vụng trộm. Song, tôi xin khẳng định vụ án này không phải là đầu độc do tư thù cá nhân. Vì 76 chị em phụ nữ trong làng không một ai mang tư thù với người bị hại, cũng như không phát hiện bị hại có mối quan hệ nam nữ bất chính.
Tôi nói:
- Thảo nào cậu tìm không ra. Cậu nghĩ phụ nữ đầu độc là vì thâm thù đại hận ư? Sai rồi! Phụ nữ đầu độc người khác vì những chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi thôi!
Thấy mọi người tỏ vẻ nghi ngờ, tôi tiếp tục:
- Chưa cần kể xa xôi làm gì, chỉ nêu mấy vụ án đầu độc xảy ra trong quý gần đây làm ví dụ. Người phụ nữ ở Lâm Đường đẻ con gái, trong khi hàng xóm đẻ con trai, cô ta đố kị với người ta, thế là hạ độc. Người đàn bà ở Song Kiều vì nhà hàng xóm cao hơn nhà mình, thế là đầu độc. Người phụ nữ ở Trực Kiều vì người bị hại ướp nhiều hơn cô ta một miếng thịt mà đầu độc. Người đàn bà ở Lâm Câu lại càng hoang đường hơn, con trai và con dâu khinh thường bà ta, có việc nhà không thèm bàn với mẹ, thế là bà ta bỏ độc vào mâm cơm giỗ chồng. Bà ta nói những người trúng độc nhất định sẽ tới đòi bồi thường, đến lúc đó, con trai và con dâu không thể không thưa với bà ta. Cuối cùng, con trai con dâu phải tìm tới mẹ. Những vụ án ấy có vụ nào là vì thâm thù đại hận đâu? Nếu như cậu cứ điều tra nguyên nhân là do thâm thù đại hận thì vĩnh viễn điều tra không ra!
Vương Lượng nói:
- Tức là anh muốn tôi phải điều tra những người phụ nữ đã từng đánh nhau, chửi nhau vặt vãnh với người bị hại ư?
Tôi nói:
- Muốn phá vụ án này thì cậu chỉ có thể điều tra theo hướng đó thôi!
Đoạn tôi quay sang nói với trưởng thôn:
- Ông mời cán bộ chi hội trưởng phụ nữ đến, đề nghị chị ta triệu tập tất cả phụ nữ trong làng lại chia nhiều thành tổ mạn đàm, xem ai từng có mâu thuẫn vặt vãnh với người bị hại hay không.
Sau khi tôi đề nghị như vậy, tất cả phụ nữ trong làng đều chia ra nhiều tổ mạn đàm. Vương Lượng nói:
- Tôi thấy như thế này không ổn đâu.
Tôi nói:
- Cậu đừng cuống lên, biết đâu sẽ tìm ra hung thủ ngay bây giờ.
Sau đó Vương Lượng dẫn tôi xuống bếp quan sát hiện trường. Tôi đi vào trong bếp, nhìn thấy bên cạnh bếp lò có một đôi giày cao gót màu xanh mới tinh. Phần gót trông đặc biệt cao. Tôi thấy lạ quá. Tôi rất ít khi nhìn thấy phụ nữ nông thôn đi giày cao gót, lại càng không thấy phụ nữ nông thôn nào lại đi giày gót cao như thế. Nhìn nó chẳng khác gì giày cao gót mà người mẫu thời trang thường mang khi biểu diễn.
Tôi gọi chồng nạn nhân tới, hỏi:
- Đôi giày cao gót này là của ai?
Anh ta đáp:
- Của vợ tôi.
- Chị nhà đi giày cao gót cao như thế để làm gì?
Anh ta nói:
- Có trời mà biết được! Hôm kia cô ấy đi nội thành mua, mới chỉ đi được một ngày.
Tôi nói:
- Trong làng còn có người phụ nữ nào đi giày cao gót không?
Anh chồng nhìn tôi trân trân. Vương Lượng và Mã Lương cũng nhìn tôi trân trân. Tôi cầm giày cao gót ra giữa sân, hỏi mấy nhóm phụ nữ đang mạn đàm:
- Trong làng còn có người phụ nữ nào đi giày cao gót không?
Một người phụ nữ mặc áo sơ mi vải hoa giơ tay, đoạn đứng dậy nói:
- Dương Cúc Lan. Trong làng này chỉ có con ả yêu tinh ấy đi giày cao gót.
Tôi hỏi:
- Cô ta hiện đang họp ở đâu?
Cô áo hoa đáp:
- Ở bờ sông bên kia!
Tôi tìm cái túi xách rồi cho đôi giày cao gót vào. Khi chúng tôi đến nhà Dương Cúc Lan thì thấy mấy chục chị em phụ nữ đang ngồi quanh bàn, vừa cắn hạt dưa vừa họp.
Chúng tôi gọi Dương Cúc Lan ra sau nhà. Lúc đầu, Dương Cúc Lan rất bình tĩnh, lắc đầu nhún vai, giả vờ vô tội. Tôi liền quăng giày đôi cao gót ra trước mặt ả. Dương Cúc Lan lập tức sa sầm mặt mày, quỳ sụp xuống, đập đầu xuống nền nhà.
Tôi nói:
- Thôi, đừng đập đầu nữa. Cô hãy nói thật đi.
Cô ả vừa khóc lóc vừa khai:
- Tôi không muốn đầu độc giết người, nhưng cô ta thật quá đáng! Nhiều năm qua, người khác không nhận ra chứ tôi thì biết rất rõ, cô ta luôn ngấm ngầm ganh đua với tôi. Tôi dùng kem dưỡng Tuyết Hoa giá 60 đồng một tuýp, cô ta bèn dùng tuýp giá 80 đồng. Mỗi ngày tôi thay một bộ quần áo, cô ta mỗi ngày thay liền hai bộ quần áo. Tôi tổ chức sinh nhật làm mười tám mâm cơm đãi khách, cô ta tổ chức sinh nhật làm mười chín mâm.
Tôi đốt bánh pháo một nghìn quả, cô ta lại đốt bánh pháo hai nghìn quả. Tôi mạ một chiếc răng vàng, cô ta mạ hai chiếc. Tôi mua tivi màu 21 inch, cô ta mua tivi màu 25 inch. Hôm kia, tôi mua một đôi giày cao gót, cô ta cũng mua một đôi giày cao gót, đã thế gót còn cao hơn của tôi đến ngần này. Cô ta còn cố ý ưỡn ẹo đi đi lại lại trước nhà tôi, cố ý chọc tức tôi. Tôi thực lòng không chịu nổi nên đã đầu độc con ả, để cô ta đi mà ganh đua với Diêm Vương!
Hiếu Nghiêm (dịch)
Đăng Cương (Trung Quốc)