"Xa thế này, chắc anh em mình khó có dịp gặp trực tiếp để phỏng vấn nhỉ?" – tôi ngần ngại hỏi.
"Không sao đâu anh à! Nếu được, em mời anh và độc giả báo Đại biểu Nhân dân về quê em, ăn đặc sản qua màn ảnh nhỏ cũng được."
Lời chào của nhân vật truyền cảm hứng tới độc giả báo Đại biểu Nhân dân.
Câu trả lời hồn nhiên, lạc quan ấy mở ra trong tôi một hành trình đặc biệt. Qua khung hình chỉn chu, Trọng Định (22 tuổi, thanh niên Tỉnh đoàn Nghệ An) đưa tôi trở về mảnh đất nghĩa tình – nơi đã âm thầm nuôi dưỡng trong em một nghị lực sống bền bỉ từ những năm tháng khắc nghiệt nhất của tuổi thơ.
còn sống đã là một điều may mắn
Định giãi bày cùng tôi rằng em mồ côi cả cha lẫn mẹ khi mới lên bốn. Tuổi thơ trôi qua trong sự thiếu vắng những bóng hình thân thuộc, lớn lên giữa những nếp nhăn hằn sâu trên đôi bàn tay lam lũ của ông bà. Không có những buổi chiều được cha cõng trên lưng, mẹ dắt tay đến lớp, Định sớm học cách tự lo cho mình, sớm hiểu giá trị của từng bữa cơm, từng đồng tiền chắt chiu. Chính từ những thiếu hụt ấy, trong em dần hình thành một niềm tin giản dị mà bền bỉ.
"Chỉ cần bản thân không bỏ cuộc, cuộc đời rồi sẽ mở ra một lối đi khác."
Tốt nghiệp THPT, Định theo bạn bè đi làm thuê, vừa mưu sinh phụ giúp ông bà vừa nuôi dưỡng đam mê nhiếp ảnh. Hai năm bươn chải từ Bắc vào Nam, em trải qua đủ nghề lao động phổ thông, từ phục vụ bàn, làm công nhân đến phụ bếp. Giữa những ngày rong ruổi ấy, trong Định vẫn cháy âm ỉ một khát vọng rằng một ngày nào đó em sẽ chạm tới những chân trời xa hơn và sống một cuộc đời có ích như em hằng ao ước.
Thế nhưng, giữa năm 2024, biến cố lớn ập đến bất ngờ. Một tai nạn phóng điện trong lúc làm việc khiến Định bị thương nặng. Để giữ lại mạng sống cho em, các bác sĩ buộc phải đưa ra quyết định cắt bỏ cả hai tay đầy nghiệt ngã. Tỉnh dậy sau cơn mê dài, mọi ước mơ của người Đoàn viên tuổi đôi mươi như rơi xuống vực sâu. "Nói không buồn, không hoang mang, lo âu về tương lai phía trước là nói dối. Đó là cú sốc, là nỗi mất mát lớn nhất không gì có thể bù đắp," em nói. Nghe Định kể đến đây, sống lưng tôi bỗng lạnh toát.
Nỗi đau đổ ập đến chỉ trong một năm, em đã là người khuyết tật.
Những ngày đầu trở về từ bệnh viện là quãng thời gian đen tối nhất. Từ một chàng trai luôn tay luôn chân và hết mực yêu lao động, Định phải phụ thuộc hoàn toàn vào người khác. Bất lực nhìn những việc nhỏ bé nhất mà bản thân cũng không thể tự làm, nỗi đau không chỉ dừng lại ở thể xác mà còn âm ỉ giằng xé tinh thần. "Lúc đó, em nghĩ mọi cánh cửa trong đời mình đã đóng sập lại," Định nhớ lại.
Nhưng rồi, như cách từng lớn lên giữa thiếu thốn, Định chọn đối diện. "Anh ạ, em chỉ cho phép bản thân rơi vào trạng thái đó một thời gian ngắn, và nhanh chóng vực lại tinh thần. Vì em tự nhủ, hãy nhìn xuống những người còn khó khăn hơn mình. Ít nhất, em vẫn còn được sống. Em tập chấp nhận sự thật, học cách nhìn cuộc đời bằng một lăng kính khác – nơi nghịch cảnh không còn là dấu chấm hết, mà trở thành điểm khởi đầu cho một hành trình mới. Từ trong mất mát, chàng trai trẻ lặng lẽ gom góp lại niềm tin, để đứng dậy, chậm rãi nhưng thật vững vàng.”, Định chia sẻ
Không tay nhưng nấu gì cũng hay
Đây không chỉ là một câu slogan vui tai, mà là cách Định lựa chọn đối diện với cuộc đời bằng cái tâm bình thản.
Đầu tháng 2/2025, Định bắt đầu đưa những khoảnh khắc đời thường của mình lên TikTok. Không ê-kíp, không kịch bản cầu kỳ, mỗi video được hình thành trong sự lặng lẽ và kiên nhẫn. Từ việc chuẩn bị nguyên liệu, nhóm bếp, nấu nướng cho đến dựng hình, chỉnh sửa, chàng trai trẻ đều tự xoay xở. Chỉ khi buộc phải làm những việc quá sức, Định mới nhờ người thân hoặc hàng xóm giúp đỡ.
Thao tác khó khăn không em Định thấy nản lòng.
Em không tìm đến những món ăn lạ hay cầu kỳ, mà chọn những món quen thuộc gắn với ký ức thôn quê. Có món tưởng chừng đơn giản, nhưng với Định lại là cả một quá trình dài thử – sai – làm lại. Một video vài phút có thể "ngốn" của em nhiều ngày, thậm chí cả tuần. Bởi vậy, tần suất đăng tải không đều, có lúc cả tuần kênh chỉ xuất hiện một video ngắn.
Trong lúc nấu, Định thường xuyên phải dừng lại để điều chỉnh khung hình, thay đổi vị trí đặt máy. Mỗi chi tiết nhỏ đều được em cân nhắc kỹ lưỡng. Chính sự chậm rãi và cẩn trọng ấy tạo nên nét riêng cho các video: không phô trương, không kịch tính, nhưng đủ khiến người xem dừng lại và theo dõi đến cuối.
Dần dần, những thước phim giản dị ấy thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Lượt xem tăng lên, kéo theo hàng nghìn bình luận chia sẻ, động viên. Với Định, đó không chỉ là sự ghi nhận cho nỗ lực làm nội dung, mà còn là nguồn động viên tinh thần để em tiếp tục bước tiếp trong giai đoạn cuộc sống vẫn còn nhiều chông chênh.
Món ăn thôn quê giản dị chạm đến trái tim của nhiều khán giả.
Phía dưới mỗi video, nhiều người để lại lời nhắn rằng họ tìm thấy sự an ủi, niềm tin từ câu chuyện của Định. Em nhớ nhất một bình luận của người xa lạ: "Cuộc sống nhiều thử thách, nhưng nếu giữ được tâm thiện lành, rồi sẽ có ngày nhận lại những điều tốt đẹp." Những dòng chữ ấy trở thành điểm tựa tinh thần, để em tiếp tục làm bếp, tiếp tục quay, tiếp tục kể câu chuyện đời mình.
“Em nghĩ ai cũng có một nỗi đau phải mang theo. Điều quan trọng là mình không để nó kéo mình xuống, mà học cách sống cùng nó, sống tốt hơn mỗi ngày”, Định chia sẻ.
Sau tất cả, điều đọng lại từ hành trình của Định trong tôi không nằm ở những con số lượt xem hay sự chú ý nhất thời trên mạng xã hội, mà ở cách em chọn hiện diện giữa đời. Trong một thế giới vốn quen đánh giá con người qua sự đủ đầy, Định xuất hiện như một lời nhắc lặng lẽ rằng giá trị sống không được đo bằng những gì ta sở hữu hay đánh mất, mà bằng cách ta đối diện với khó khăn. Không bi lụy, không phô bày nỗi đau, em chọn lao động, chọn sáng tạo và kiên trì nuôi dưỡng niềm tin vào những điều tử tế.
Trọng Nghĩa
Nguồn Đại Biểu Nhân Dân : https://daibieunhandan.vn/gap-chang-thanh-nien-mo-coi-mat-ca-hai-tay-van-tu-nau-an-ngon-khien-van-nguoi-me-10401826.html