Quê gốc Hà Nội nhưng anh rất rành và hát rất hay quan họ. Anh năng động trong mọi việc và việc nào cũng sâu sắc, cẩn trọng.
Thơ anh đằm sâu những suy nghĩ, trăn trở về cuộc đời, về nhân tình thế thái.
Lên miền núi về, anh trăn trở: “Những phố tôi đi không nhỏ xinh/Những phố tôi gồ ghề cứng cáp/Sao cho phố tôi đừng bào thấp/Phố tôi đừng bóng bẩy miền xuôi”.
Anh đau đáu khi viết về “phần còn sống của người lính”: “Những con người hôm nay ta nhìn lại/Nhói lên trạng thái sống của mình/Đêm đêm gió từ những nghĩa trang/Vẫn thổi về chúng ta câu hỏi”...
Cuối tháng 10 vừa rồi, anh ra mắt cùng lúc 2 cuốn sách là “Thời đàm văn hóa văn nghệ” và “Những người cầm tinh hoa”. Vừa là nhà thơ vừa là nhà báo chuyên mảng văn hóa-văn nghệ, bên cạnh cái tỉnh táo, cái hiểu biết sâu rộng những biến động của đời sống văn hóa-văn nghệ cả nước, anh vẫn giữ được độ đắm say trong thơ, những câu thơ khiến người đọc bồi hồi và ấm áp: “Nào cùng ngồi xuống quanh lửa/Tiếng người hơi rượu ủ quanh tôi”.
Quan niệm nghệ thuật của anh nó như thế này: “Mai sau người dưới cỏ rồi/Câu dân ca vẫn trổ ngời ngợi xanh/Ngũ cung còn hiện thiên thanh/Đời lao đao mấy vẫn dành để thương”...
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
Biển đặt tên người
Biển cho sóng biển cho ăn
Biển cho suy tưởng vĩnh hằng thiên nhiên
Người ra biển đặt lại tên
Từ nay tôi đổi là miền phi lao
Là mây lớn đến trên cao
Là người cũ kỹ cào ngao hơi gầy
Là đôi đồng lẻ bám đầy
Mồ hồi cát mặn sớm ngày hoang vu
Tờ khai lý lịch hình như
Cần lao một quãng đời tư vỏ sò
Một lần nào đấy mơ hồ
Là khi biển gửi tôi cho bầu trời
Thêm lần nữa tôi trên đời
Nhành hoa muống giữa bời bời cỏ xanh.
Minh họa: H.T
Lời nhập cuộc
Cho tôi thêm vệt màu trên mặt
Để gần hơn
Người nam đóng khố đeo chiêng
Chân đưa sầm sập âm thanh.
Cho tôi nắm xôi
Nhón đủ miếng thịt lót lá
Tôi tập ăn từ tốn
Nghe mồ hôi kể khúc mùa màng.
Rồi theo dấu đoàn người phía rừng
Đi giữa cỏ cây máu thịt
Xin rừng miếng ăn giành lại để sinh thành
Cho đã mất ngày mai lại sống.
Và đờ đẫn ngắm chiều lên khói
Như mật ong dính tiếng gọi nhau
Ai hẹn rực vàng cuối nương
Ai hẹn trong mát ngoài bến nước.
Chợt thấy mình nói mãi chưa hết
Tôi im lặng bỏ lại những lập luận
Như giày và lễ phục ngoài cửa.
Nào cùng ngồi xuống quanh lửa
Tiếng người hơi rượu ủ quanh tôi.
Tìm trong hoa
Lặng im trăng trắng cánh ngà
Người đây sen đấy hay là lá xanh
Điểm tầng nắng nhỏ hanh hanh
Vàng gieo lốm đốm lên thành hào quang.
Minh họa: Huyền Trang
Đối hoa hiển hiện mùa sang
Hỏi mình đâu giữa mang mang cõi này
Đâu trong vùn vụt những ngày
Trong từng vắng vẻ đang đầy thinh không.
Búp sen mở nhụy thong dong
Cứ thanh thản hé nở trong bình thường
Cánh tàn thả một cung đường
Mảy may không chút buồn thương dịu mềm.
Thân hòa bùn đất vẫn hiền
Nhủ cho người lẽ điềm nhiên sinh tồn
Hương hồ như dìu dịu còn
Trổ theo vòng sóng nước tròn lan xa.