"Ai mà lại thích khổ?" - Câu hỏi đơn sơ làm lay động cả trái tim
Trên trang cá nhân, Jun Phạm chia sẻ về một đoạn đối thoại đáng nhớ cùng chú Sơn - người gắn bó với biển cả từ thuở đôi mươi. Khi được hỏi về nghề biển, chú đáp: "Khổ mà, nhưng mà lại có người lại thích khổ". Jun cười hỏi lại: "Ai mà lại thích khổ?", chú chỉ gật đầu: "Có mà!".
Jun Phạm và chú Sơn - "Người thiếu niên tìm vàng" (Ảnh chụp màn hình).
Câu nói tưởng chừng vu vơ ấy, lại khiến người nghe phải lặng đi. Bởi có lẽ, ai trong đời mà chẳng từng là một "chàng thiếu niên đi tìm vàng"? Những cậu trai làng chài ngày nào từng ước mơ làm thuyền trưởng, chèo lái con tàu khám phá đại dương và tìm thấy một hòn đảo kỳ diệu. Nhưng rồi, theo năm tháng, con thuyền mộng mơ ấy trở thành chiếc ghe mưu sinh. Sóng biển ngày càng lớn, nhưng giấc mơ thì phải gác lại.
Bình minh - Đảo vàng giản dị của đời ngư dân
Đối với những người đàn ông vùng biển, "đảo vàng" giờ đây không còn là ước mơ xa xăm mà là mỗi sớm bình yên trở về với khoang cá đầy, là mâm cơm ấm cúng chờ họ ở đất liền. Chú Sơn từng nói: "Lúc trẻ là dành cho biển, khi già mới quay về với gia đình".
Thuyền đánh cá của ngư dân (Ảnh: Phạm Duy Thuận).
Cả đời lênh đênh, ngư dân như chú hiểu rằng, mỗi chuyến ra khơi là một canh bạc. Có hôm đầy khoang như được lộc trời, có hôm ròng rã chỉ vớt được vài con cá. Vậy mà họ vẫn đi. Vẫn yêu biển như người ta yêu một mối tình không trọn vẹn. Đó là thứ tình cảm thủy chung, bền bỉ và gan lì - thứ khiến Jun Phạm không khỏi khâm phục và xúc động.
Những người phụ nữ ngóng biển và bài học từ làng Gò Cỏ
Phía sau những người đàn ông "đi tìm vàng" là bóng dáng của những người phụ nữ lặng lẽ đợi chờ. Họ ngồi bên hiên đan lưới, như đang dệt nên từng giấc mơ về ngày bình yên trở về. Không ai hỏi họ có mỏi chưa. Không ai đếm được bao mùa biển động, bao đêm thức trắng chỉ để chờ một tiếng gõ cửa.
Những người phụ nữ lặng lẽ chờ chồng (Ảnh: Phạm Duy Thuận).
Làng Gò Cỏ không chỉ đẹp bởi cảnh sắc nguyên sơ, mà còn đẹp bởi sự an yên ẩn sâu trong lòng người. Những câu chuyện đời thật thà và xúc động ấy chính là chất liệu khiến Jun Phạm nhận ra rằng: Có những giấc mơ không cần ồn ào, rực rỡ mà vẫn đáng sống và đáng ngưỡng mộ hơn cả.
"Bình minh rồi sẽ đến. Đảo vàng tưởng xa xôi hóa ra lại rất gần - gần như căn bếp nhỏ có người đợi cơm, như tiếng chén đũa chạm nhau giữa một bữa ăn yên bình" - Jun viết.
Lời kết ấy không chỉ khép lại một tập "Gia đình HaHa" đầy cảm xúc mà còn gợi mở cho mỗi chúng ta về giá trị của sự bền lòng, của tình thân, của những điều mộc mạc mà đời người đôi khi lại mãi mãi đi tìm.
Hoàng Lan