Củ Chi, vùng đất anh hùng, không chỉ nổi danh bởi những địa đạo dẫn lối quân ta trong bóng tối, mà còn bởi những rẫy khoai mì mộc mạc, chân chất, nơi lưu giữ bao câu chuyện về sự chịu đựng và kiên trì. Ngày ấy, trong bom đạn và khói lửa, những củ khoai mì được nhổ lên từ lòng đất khô cằn không chỉ là thức ăn, mà còn là niềm hy vọng nuôi dưỡng bao người, bao cuộc đời. Khoai mì có vị ngọt bùi, nhưng đằng sau cái bùi ngọt ấy là bao nỗi niềm. Nó là món quà của đất, là món ăn đồng hành cùng người dân qua những ngày gian khó, khi bữa cơm no đủ chỉ còn là giấc mơ mơ hồ.
Người dân Củ Chi không chỉ trồng khoai mì để sinh sống, mà còn dùng nó để đổi lấy vũ khí, thuốc men, hay thậm chí là một cơ hội sống sót. Những củ mì dẻo thơm không chỉ đơn giản là lương thực, mà còn trở thành biểu tượng của sự bền bỉ, lòng kiên nhẫn trước nghịch cảnh. Chỉ cần có khoai mì, họ có thể tiếp tục chiến đấu, tiếp tục tin tưởng vào một ngày mai hòa bình. Mùi khoai mì bốc khói trên bếp củi, nồng ấm giữa những khu rừng, đã từng là sợi dây liên kết giữa những người lính, người dân và quê hương.
Khoai mì nấu với nước cốt dừa và lá dứa thơm ngon béo ngậy
Ngày nay, khi về lại Củ Chi, những rẫy khoai mì vẫn trải dài dưới nắng, những câu chuyện của chúng đã khác. Không còn bom đạn, chỉ còn là sự yên bình của đất và người. Những luống mì vẫn cắm rễ sâu vào lòng đất như cách mà con người nơi đây bám trụ, không buông bỏ, không lùi bước. Từng lát khoai mì trắng tinh khiết, luộc chín rồi chấm với chút muối mè, khiến ta nhớ lại quá khứ oai hùng và lòng kiên định của những con người đã làm nên lịch sử, để Củ Chi được báo chí trong và ngoài nước gọi là vùng "Đất thép".
Khoai mì Củ Chi không chỉ là một món ăn, mà còn là một phần linh hồn của vùng đất. Nó kể chuyện bằng vị bùi bùi mộc mạc, bằng những năm tháng không thể nào quên. Và như thế, khoai mì đã trở thành một mảnh ghép giản dị nhưng vô giá trong bức tranh cuộc sống nơi đây, bền vững như chính tinh thần của vùng đất này - một vùng đất kiên cường, không bao giờ khuất phục.
LƯƠNG CẨM QUYÊN