Buổi sáng cuối năm, tiếng chim ríu rít ngoài vòm cây vang lên giữa làn gió se lạnh, đánh thức lòng người khỏi cơn mơ dài. Tiếng xe cộ nhộn nhịp trên phố, tiếng rao hàng thân thuộc từ những gánh hàng rong, tất cả dệt nên một bức tranh cuối năm vừa giản dị, vừa gần gũi. Trong cái bộn bề của cuộc sống, đôi khi ta quên mất rằng, mỗi âm thanh đời thường ấy đều là một mảnh ghép tạo nên bức tranh cuộc sống đầy màu sắc.
Ở quê, tiếng cười trẻ thơ vang vọng từ sân nhà ai đó đang chơi đùa, tiếng mẹ già ân cần gọi con cháu vào ăn bữa cơm gia đình. Đó là thanh âm của tình thân, của sự gắn bó thiêng liêng mà bao người xa quê luôn khắc khoải nhớ về. “Cây có cội, nước có nguồn”, con người rồi cũng sẽ có lúc ngoảnh đầu tìm lại nơi bắt đầu của mình.
Những ngày cuối năm, lòng người dễ chùng xuống hơn bao giờ hết. Có người vui vì một năm đủ đầy, có người trăn trở vì những dự định còn dang dở. Trong khoảnh khắc ấy, tiếng chuông chùa ngân nga giữa bầu không khí yên ắng khiến lòng người như được an ủi, xoa dịu. Tiếng chuông không chỉ là thanh âm của sự tĩnh lặng, mà còn là lời nhắc nhở ta sống chậm lại, để lắng nghe chính mình. “Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo”, cuộc sống là một hành trình dài, mỗi bước đi đều đáng để trân trọng.
Trên phố phường, không khí cuối năm rộn ràng hơn. Tiếng nói cười của những người đi mua sắm, tiếng nhạc xuân từ các cửa hàng vọng ra, tất cả đều mang theo sự háo hức và hy vọng về một khởi đầu mới. Những âm thanh ấy như nói với chúng ta rằng, dù năm cũ có ra sao, thì ngày mai vẫn luôn là cơ hội để làm lại, để vươn lên và tiến về phía trước.
Khi hoàng hôn buông xuống, thanh âm cuối năm càng thêm trầm mặc. Tiếng gió thổi qua những nhành cây khô, tiếng bước chân chậm rãi của người đi đường như đưa ta trở về với chính mình. Có lẽ, cuối năm không chỉ là lúc để nhìn lại, mà còn là thời khắc để cảm nhận sâu sắc hơn về cuộc sống.
Có người chọn cách ngồi lặng yên bên tách trà nóng, để nghe tiếng nước sôi reo trong ấm, để cảm nhận hương thơm thanh khiết của trà lan tỏa. Đó là thanh âm của sự tĩnh tại, của niềm hạnh phúc giản đơn mà đôi khi trong cuộc sống hối hả, ta vô tình bỏ lỡ.
Bên bếp lửa hồng, tiếng củi lách tách cháy, tiếng mẹ kể chuyện ngày xưa khiến lòng người như dịu lại. Những câu chuyện ấy không chỉ là ký ức, mà còn là bài học, là hành trang cho hành trình tương lai. “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, những thanh âm cuối năm như nhắc nhở ta về nguồn cội, về những giá trị không bao giờ thay đổi.
Cuối năm còn là tiếng lòng của những người đã đi qua nhiều thử thách. Đó là tiếng thở dài khe khẽ của người cha đã trải qua một năm vất vả, tiếng mừng rỡ của đứa con khi nhận được phần thưởng đầu tiên, hay chỉ đơn giản là tiếng khóc òa của ai đó sau một năm kiên cường gắng gượng. Mỗi thanh âm ấy đều chứa đựng những câu chuyện, những cảm xúc mà chỉ cần lắng nghe, ta sẽ hiểu và đồng cảm.
Khi đêm xuống, những thanh âm cuối năm dường như rõ ràng hơn. Tiếng gió thổi qua hiên nhà, tiếng kim đồng hồ tích tắc, tất cả gợi lên sự lắng đọng và trầm tư. Những giây phút ấy, người ta thường nghĩ về những người thân yêu, về những kỷ niệm đã qua. “Còn cha gót đỏ như son, mất cha gót mòn như dải”, ta chợt hiểu rằng, điều quý giá nhất trong cuộc đời không phải là vật chất, mà là tình cảm gia đình, là những khoảnh khắc được bên nhau.
Cuối năm là thời điểm để ta gửi đi những lời cảm ơn, những lời xin lỗi chưa kịp nói. Âm thanh của một cuộc gọi bất ngờ, một lời chúc tốt đẹp gửi đến nhau cũng đủ khiến trái tim ấm áp. “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”, cuối năm, hãy để thanh âm yêu thương lan tỏa, để mọi người xích lại gần nhau hơn.
Năm 2024 sắp khép lại, mang theo những thanh âm vừa thân quen, vừa mới mẻ. Những tiếng cười, tiếng khóc, tiếng nói cười của cuộc sống đều là minh chứng cho sự tồn tại, cho ý nghĩa của từng khoảnh khắc. “Nước chảy đá mòn”, dù năm qua có bao khó khăn, thì chúng ta vẫn mạnh mẽ vượt qua, vẫn tin vào ngày mai tươi sáng.
Cuối năm, ta nhận ra rằng, cuộc sống đẹp nhất không phải ở những gì xa hoa, mà ở chính những điều bình dị quanh ta. Thanh âm ấy là lời nhắc nhở để ta sống trọn vẹn, yêu thương nhiều hơn, và không quên cảm tạ những gì mình đang có.
Thời khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới chính là lúc ta hiểu rằng, hạnh phúc không phải là đích đến, mà là hành trình mà ta đi qua. Và trên hành trình ấy, mỗi thanh âm đều đáng được lưu giữ, để khi nhìn lại, ta thấy lòng mình nhẹ nhàng, thanh thản.
Đức Anh (CTV)