Mưa xuân

Mưa xuân
một ngày trướcBài gốc
Khi mưa xuân lất phất bay, tháng hai âm lịch chạm ngõ cũng là lúc hoa xoan bừng nở
“… Bữa ấy mưa xuân phơi phớ bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy…”
(Nguyễn Bính)
Tháng hai âm lịch là tháng của mùa hoa xoan nở, trong ký ức của tôi, mưa xuân bao giờ cũng gắn với hình ảnh của hoa xoan nở tím, hoa bưởi thơm ngát.
Ấn tượng về mưa xuân vô cùng đặc biệt, vừa là sự đẹp đẽ, tươi mới, hy vọng, vừa là nỗi ám ảnh vì cảnh vật ẩm ướt khi những đợt mưa kéo dài hàng tháng, tưởng chừng như không dứt.
Đó là những ngày mưa xuân phủ kín khắp nơi. Mưa bụi bay và đậu trắng trên những cây bưởi, cây na, rặng xoan trong vườn. Khung cảnh ấy làm người ta như bước vào một giấc mơ hay lạc vào một xứ sở kỳ lạ nào đó êm đềm và kỳ ảo.
Mưa giăng giăng như mù sương, mưa đọng trên lá, trên những chùm hoa xoan tím biếc đẹp lung linh như chùm ngọc trai, như kim cương lóng lánh và rực rỡ. Cây cối gầy guộc và khẳng khiu sau những tháng ngày đông rét khô như chợt bật dậy, như được khoác thêm tấm áo mới, nõn nà, tươi trẻ và mơn mởn xuân thì.
Giá như mưa xuân chỉ vậy thôi, lấm tấm trên áo, trên khăn, trên tóc, trên mi mắt, đủ để chậu ngọc trâm ông trồng bật nở những bông hoa trắng nõn nà, thơm ngát; hoa bưởi thơm ngát nồng nàn khắp không gian, đủ để cây lá mướt xanh; hoa xoan nở tím đọng những giọt mưa xuân trong vắt, lóng lánh như chùm hạt trai ấy thì thật tuyệt vời.
Cái mới mẻ, ấm áp như là phép màu của thiên nhiên vậy, làm bừng tỉnh, giật mình cả đến những người hờ hững nhất. Đó cũng là ấn tượng, nỗi niềm, là màu, là mùi vị của tuổi thơ tôi nhớ.
Nhưng mưa xuân cũng là nỗi ám ảnh của một thời thơ bé thiếu thốn. Mưa xuân như thể muốn khẳng định quyền năng của mình trước thiên nhiên vạn vật. Mưa cứ thế, lê thê, rả rích, dầm dề, có khi hàng tháng.
Trời u ám, nặng trịch, buồn bã, ủ ê. Không gian nồm ẩm, mọi vật như ướt sũng nước, đậm đặc mùi ngai ngái, ẩm mốc. Hoa bưởi, hoa xoan rụng tơi bời đầy gốc, chẳng còn cái lung linh, đẹp đẽ, thơm ngát đã từng làm vương vấn nỗi nhớ của bao người. Những con đường đến trường, đường ngõ xóm, đường ra đồng làng trơn trượt, lầy lội, nhão nhoét. Những đêm học khuya, nghe tiếng mưa lộp độp trên mái nhà, trên những tàu lá chuối sau vườn lại lo lắng cho buổi mai dậy sớm đi bộ đến trường huyện hàng sáu, bảy cây số, không thể đạp xe do đường quá lầy lội. Mưa kéo dài, quần áo không thể khô, mà ngày ấy, mỗi người chỉ có một hai bộ quần áo để mặc đi học, mẹ phải hong khô bằng bếp củi, để suốt cả buổi học, quần áo cứ thoang thoảng mùi khói.
Bà nấu ăn bằng rơm rạ, vừa nấu vừa phải hong đám củi ướt sau vườn để dành cho nấu bữa sau. Mỗi sáng, tôi thường nghe bà mở cửa nhìn trời rồi phàn nàn, mưa thế này phải đến tiết thanh minh mới hết.
Vậy là tôi ngóng chờ, đếm từng ngày đến thanh minh. Có những năm đã qua tiết thanh minh mà mưa xuân vẫn kéo dài không ngớt. Nỗi mong chờ như càng dài thêm, như càng dồn nén.
Bất chợt một ngày mưa tạnh, nắng bừng lên. Tất cả như bừng tỉnh, háo hức, tươi mới và khoan khoái biết bao sau những ngày dài đợi chờ, mong ngóng.
*
Bây giờ gần như không còn những đợt mưa phùn cả tháng trời. Ít thấy những con đường lầy lội, nhão nhoét vì mưa. Không ai còn phải mặc những bộ quần áo vương mùi khói để đến lớp. Cái cảm giác mong chờ đến tiết thanh minh để mưa tạnh, nắng lên trong những ngày mưa dài lê thê đã lâu không còn trở lại. Xoan thì thưa vắng rồi. Những chùm hoa xoan tím đọng mưa xuân đẹp lung linh, rực rỡ giờ thật hiếm thấy, chỉ đôi khi trở về trong lời bài hát đã nghe, đã ngân nga suốt thời tuổi trẻ cho đến tận bây giờ: “Cành hoa xoan tím bé xinh xinh báo xuân nồng…”
Những đổi thay, dù rất nhỏ nhoi, nhiều khi chẳng để lại dấu ấn, cứ lặng lẽ âm thầm vào quên lãng nhưng đôi khi vẫn gợi lại những cảm xúc nôn nao của những ngày xưa cũ.
MINH PHƯỢNG
Nguồn Hải Dương : https://baohaiduong.vn/mua-xuan-406974.html