Muộn phiền vì công việc đang 'rối như mớ bòng bong', chồng không an ủi còn nói một câu khiến tôi 'chết tâm'

Muộn phiền vì công việc đang 'rối như mớ bòng bong', chồng không an ủi còn nói một câu khiến tôi 'chết tâm'
4 giờ trướcBài gốc
Thành phố đã lên đèn, dòng người vẫn hối hả ngược xuôi. Tôi lái xe về nhà trong trạng thái rã rời, đầu óc căng như dây đàn sau một tuần dài đối mặt với những dự án dang dở, những yêu cầu khắt khe của cấp trên và cả những mối quan hệ phức tạp nơi công sở. Công việc của tôi đang ở giai đoạn khó khăn, mọi thứ rối ren, chồng chất, có những lúc tôi cảm tưởng mình sắp gục ngã.
Về đến nhà, căn hộ tối đèn. Chồng tôi, như thường lệ, vẫn đang dán mắt vào màn hình máy tính, mải mê với những trận game không hồi kết. Thấy tôi, anh chỉ liếc qua rồi buông một câu hỏi nhạt thếch: "Về rồi à?". Không một cái ôm, không một lời hỏi han xem vợ mình đã trải qua một ngày tồi tệ thế nào.
Tôi lẳng lặng cất túi, lê bước chân nặng trĩu vào bếp. Vừa sắp xếp đồ ăn, tôi vừa cố gắng mở lời, mong tìm được một chút sẻ chia, một lời an ủi từ người bạn đời. Giọng tôi lạc đi vì mệt mỏi:
"Anh ơi, công việc của em dạo này stress quá. Mọi thứ cứ rối tung lên, em không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Em cảm thấy áp lực và kiệt sức thực sự."
Tôi đã hy vọng, dù chỉ là một chút, rằng anh sẽ quay lại, nhìn tôi và nói: "Cố lên em, có anh ở đây rồi". Hoặc đơn giản hơn, chỉ cần một cái vỗ về nhẹ nhàng lên vai cũng đủ để tôi cảm thấy được an ủi.
Nhưng không, đáp lại sự yếu đuối và mong manh của tôi là một sự im lặng đến đáng sợ. Vài giây sau, anh vẫn không rời mắt khỏi màn hình, thản nhiên đáp một câu khiến cả thế giới trong tôi như sụp đổ:
"Việc của em thì em tự đi mà giải quyết. Kêu ca với anh làm gì?"
Ảnh minh họa: AI
Tai tôi ù đi. Cổ họng nghẹn đắng. Câu nói của anh như một nhát dao sắc lẹm, đâm thẳng vào trái tim đang mệt nhoài, rỉ máu của tôi. Nó còn đau hơn vạn lần những áp lực, những khó khăn mà tôi đang phải gánh chịu ngoài xã hội. Giây phút ấy, tôi cảm thấy "chết tâm" thực sự.
Hóa ra, trong mắt người tôi yêu thương và tin tưởng nhất, những muộn phiền của tôi chỉ là những lời than vãn phiền phức. Hóa ra, tôi chỉ có một mình trong cuộc chiến này. Ngôi nhà mà tôi vẫn nghĩ là tổ ấm bình yên, hóa ra cũng chỉ là một không gian lạnh lẽo, không hơn không kém. Sự cô đơn bủa vây lấy tôi, cay đắng và xót xa.
Nước mắt cứ thế lã chã rơi. Tôi không khóc vì công việc quá tải, mà khóc cho cuộc hôn nhân của mình, cho sự vô tâm của người đàn ông tôi đã chọn đi cùng suốt cuộc đời. Lời an ủi, động viên từ người ngoài có lẽ chẳng bao giờ quý giá bằng một cái nắm tay của người bạn đời. Nhưng giờ đây, đến cả sự quan tâm tối thiểu ấy, tôi cũng không nhận được.
Đêm đó, tôi nằm quay lưng lại với anh, vờ như đã ngủ say nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn. Tôi tự hỏi, chúng tôi đã sai ở đâu? Phải chăng guồng quay của cuộc sống đã cuốn chúng tôi ra xa nhau? Hay phải chăng, tình yêu và sự thấu hiểu đã phai nhạt theo năm tháng mà tôi không hề hay biết?
Tôi không cần anh phải giải quyết công việc giúp tôi, tôi chỉ cần một bờ vai để tựa vào, một lời động viên để có thêm sức mạnh bước tiếp. Nhưng câu nói của anh đã dập tắt tất cả.
*Lưu ý: Bài viết được kể dưới góc nhìn tâm sự của độc giả.
Nguồn GĐ&XH : https://giadinh.suckhoedoisong.vn/muon-phien-vi-cong-viec-dang-roi-nhu-mo-bong-bong-chong-khong-an-ui-con-noi-mot-cau-khien-toi-chet-tam-172250727205558334.htm