Thiên tai khiến con người trở nên bé nhỏ nhưng cũng làm bật lên những điều đẹp nhất của cộng đồng. (Nguồn: VGP)
Hành động giản dị kết thành sức mạnh lớn
Trong những ngày bão lũ, giữa dòng nước cuồn cuộn hay những căn nhà còn ngổn ngang bùn đất, hình ảnh bàn tay đưa nhau đến nơi an toàn, sự sẻ chia từ bộ quần áo, một suất cơm nấu vội, một lần nữa nhắc chúng ta về sức mạnh âm thầm nhưng bền bỉ của lòng nhân ái. Đó là truyền thống được nuôi dưỡng qua nhiều thế hệ, nơi cộng đồng luôn là nguồn lực đầu tiên đứng lên trong mọi biến cố.
Ở nước ta, mỗi lần thiên tai ập đến, đâu đó đều có sự hiện diện của tình người. Từ chị bán hàng rong, bác tài xế xe ôm, người công nhân, đến những nhà hảo tâm, doanh nghiệp… tất cả đều hành động theo bản năng cứu người.
Bên cạnh trách nhiệm, sự chỉ đạo sát sao của lãnh đạo Đảng, Nhà nước, sự tham gia nhanh chóng cứu trợ, cứu hộ, sự quên mình của lực lượng quân đội, công an… thì đâu đâu cũng thấy sự sẻ chia bình dị của người dân. Những chuyến xe tự phát, những nồi cơm nóng, những thùng mỳ, bao gạo được chuyển đến dồn dập.
Trong nhiều trường hợp, khi lực lượng chuyên nghiệp chưa kịp tiếp cận, người dân địa phương đã kịp dựng lên một mạng lưới hỗ trợ động viên. Đó là hình ảnh người chèo thuyền đi cứu các cụ già, người đưa trẻ đến nơi khô ráo, người lo cơm nước cho cả xóm. Chính cộng đồng là những “cứu hộ đầu tiên” trong mọi cuộc thiên tai. Họ không có đồng phục, không có phương tiện đặc chủng, nhưng có một thứ mạnh hơn, đó là tấm lòng không để ai bị bỏ lại phía sau.
Sự tử tế của người Việt trong hoạn nạn dường như được hun đúc từ đời sống bình dị, từ nếp sống láng giềng “tối lửa tắt đèn có nhau”, khi “nhường cơm sẻ áo” là điều bình thường. Từ những lần đất nước cùng vượt qua chiến tranh, đói kém, thiên tai. Đó là nền tảng văn hóa mà mỗi người Việt đều mang theo.
Trong sâu thẳm, hai chữ “đồng bào” là lời nhắc nhở rằng chúng ta cùng có trách nhiệm trước mất mát của nhau. Chính vì vậy, khi ai đó gặp nạn, lòng trắc ẩn của người Việt lập tức được kích hoạt như một phản xạ tự nhiên.
Thiên tai khiến con người trở nên bé nhỏ nhưng cũng làm bật lên những điều đẹp nhất của cộng đồng. Và sự tử tế ấy thường xuất hiện trong những điều nhỏ bé nhất, một chiếc áo phao đưa đúng lúc, những suất cơm kịp thời, những chuyến xe đầy ắp nghĩa tình đến vùng lũ.
Trong những ngày bão lũ năm nay, những hình ảnh lan truyền trên mạng xã hội khiến bao người lặng đi: Những chiến sĩ biên phòng băng mình giữa đêm đen để cõng cụ già trên vai, những đoàn xe từ thành phố lặng lẽ đổ về vùng lũ, mang theo quần áo, đồ cứu trợ và cả niềm chia sẻ.
Những người dân nghèo góp vài chục nghìn đồng, số tiền nhỏ nhưng là phần họ dành dụm được trong ngày. Tất cả hiện lên một bức tranh tử tế, mộc mạc mà sâu sắc về tinh thần Việt Nam. Trong hoạn nạn, lòng tốt hiện lên rõ ràng nhất, chân thực nhất.
Những hành động tưởng như giản dị ấy lại tạo nên sức mạnh tinh thần to lớn, củng cố niềm tin xã hội, thứ vốn liếng quý giá nhất để một dân tộc vững vàng, phát triển sau khó khăn. Và niềm tin ấy có khả năng chữa lành, khiến cộng đồng đứng dậy nhanh hơn, mạnh hơn, vượt qua nỗi sợ và bắt đầu lại cuộc sống.
Các lực lượng chức năng tiếp tế lương thực cho người dân. (Nguồn: VGP)
Khi thiên tai là phép thử của tình người
Trong muôn vàn bất trắc mà thiên nhiên gây ra, có một thứ luôn kiên định, đó là lòng nhân ái không hề suy giảm theo thời gian. Mùa bão lũ năm nay tiếp tục cho thấy điều đó. Hình ảnh những đoàn thiện nguyện vượt hàng trăm cây số đến cứu trợ, những người trẻ lội nước hỗ trợ sơ tán, là cụ già gom góp vài ký gạo gửi cho người khó hơn đã tạo nên một bức tranh đẹp và lấp lánh hy vọng.
Thiên tai có thể cuốn trôi nhà cửa, tài sản nhưng không thể cuốn trôi tình người. Trong mắt bạn bè quốc tế, hình ảnh Việt Nam luôn gắn liền với sự kiên cường và tinh thần cộng đồng bền bỉ. Và khi mùa thiên tai xảy đến, ta lại có thêm lý do để tự hào về điều đó. Khi gọi nhau là “đồng bào”, người Việt không gọi theo thói quen. Đó là cách nhắc nhau rằng, chúng ta cùng gánh trách nhiệm trước mất mát và cùng nuôi dưỡng hy vọng.
Nhìn những hình ảnh cứu trợ chan chứa nghĩa tình trong những ngày mưa lũ, ta có thể tự nhủ một cách bình thản mà đầy tự hào: Việt Nam – nơi những điều đẹp nhất luôn hiện lên rõ ràng nhất trong gian khó.
Trong nhịp sống hiện đại, khi xã hội đổi thay nhanh chóng, khi mỗi ngày ta chứng kiến những thách thức mới, thì những giá trị nhân ái ấy càng trở nên quý giá. Mỗi mùa thiên tai đi qua, lòng nhân ái của người Việt vẫn hiện lên nguyên vẹn, không phai nhạt, thậm chí còn đầy đặn hơn nhờ những giá trị mới – tinh thần thiện nguyện, tinh thần vì cộng đồng, trách nhiệm công dân thời đại số.
Có thể kinh tế thay đổi, có thể công nghệ đổi thay, có thể nhịp sống hôm nay không còn giống ngày xưa. Nhưng lòng nhân ái – thứ đã làm nên bản sắc của dân tộc Việt vẫn nguyên vẹn trong từng hành động thường nhật, trong cách người Việt nhìn nhau, thương nhau, đùm bọc nhau.
Và có lẽ, chính niềm tin bền bỉ vào lòng tốt ấy là điều giúp chúng ta đi qua mọi mùa bão lũ. Nó là lời nhắc rằng dù đối mặt với thử thách nào, người Việt vẫn luôn tìm thấy cách để đứng cạnh nhau, cùng đứng lên và bước tiếp. Thiên tai chưa bao giờ chỉ là câu chuyện của thiệt hại. Nó còn là phép thử để đo sức mạnh đoàn kết.
Kết luận cuộc họp khẩn trực tuyến lúc 2h sáng từ Nam Phi, Thủ tướng Phạm Minh Chính nhấn mạnh, "nhân dân cần nhất chúng ta trong những lúc khó khăn, phải đặt mình vào địa vị người dân để triển khai các công việc".
Thủ tướng yêu cầu tất cả các chủ thể liên quan phát huy tinh thần trách nhiệm cao nhất để thực hiện các chỉ đạo của Bộ Chính trị, Ban Bí thư, Tổng Bí thư, Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ, các Phó Thủ tướng Chính phủ, các bộ ngành, cơ quan liên quan, để khắc phục hậu quả thiên tai một cách nhanh nhất, hiệu quả nhất.
Giữa bao thay đổi của thời đại khi những thách thức mới liên tục xuất hiện, khi xã hội đôi khi trở nên vội vã hơn, thì lòng nhân ái vẫn là giá trị giúp người Việt đi qua khó khăn một cách kiên cường. Thiên tai rồi sẽ qua, nước rồi sẽ rút, mái nhà sẽ lại được dựng lên. Nhưng những hành động tử tế dù là rất nhỏ sẽ đọng lại rất lâu trong ký ức của mỗi người, trở thành nguồn lực tinh thần để họ tiếp tục bước đi.
Kim Thoa