Hôm ấy là một buổi chiều thứ Bảy, trời Hà Nội se lạnh, cái tiết trời khiến người ta chỉ muốn quấn mình trong chăn ấm. Tôi, một người vợ đã gắn bó với chồng gần mười năm, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình huống khiến trái tim như vỡ vụn. Chồng tôi, người đàn ông tôi luôn tin tưởng, lại lén lút đưa con gái của bạn thân tôi vào một nhà nghỉ ở ngoại thành. Tôi đã đi theo, và những gì chứng kiến khiến tôi bủn rủn cả người.
Chuyện bắt đầu từ một tin nhắn vô tình tôi đọc được trên điện thoại của anh. Không phải tôi hay kiểm tra điện thoại chồng, nhưng lần đó, khi anh để quên máy trên bàn, màn hình sáng lên với dòng tin nhắn từ một số lạ: "Chiều nay, 3 giờ, nhà nghỉ X, anh nhé." Tim tôi đập thình thịch, một linh cảm chẳng lành trỗi dậy. Số điện thoại ấy, tôi tra ra, là của Linh – cô con gái 22 tuổi của Minh, bạn thân tôi từ thời đại học.
Ảnh minh họa
Tôi quyết định đi theo chồng, dù trong lòng ngập tràn cảm giác tội lỗi vì nghi ngờ anh. Tôi tự nhủ, có lẽ chỉ là hiểu lầm, có lẽ anh chỉ đang giúp Linh giải quyết việc gì đó. Nhưng sâu thẳm, tôi sợ hãi điều mình sắp đối mặt. Tôi lái xe, giữ khoảng cách với chiếc xe của chồng, đến một nhà nghỉ nhỏ nằm khuất trong con ngõ vắng ở ngoại ô Hà Nội. Chồng tôi bước xuống xe, dáng vẻ vội vã, còn Linh, cô gái trẻ trung, xinh đẹp, bước theo sau, đầu cúi thấp.
Tôi đỗ xe cách đó vài chục mét, tim đập loạn xạ. Tôi tự hỏi: “Tại sao lại là Linh? Tại sao lại là nhà nghỉ?” Hàng loạt kịch bản tồi tệ hiện lên trong đầu. Tôi quyết định bước vào, giả vờ hỏi lễ tân về phòng trống để quan sát. Qua khe cửa kính, tôi thấy chồng mình và Linh bước vào một phòng ở tầng hai. Chân tôi run rẩy, cảm giác như cả thế giới sụp đổ.
Tôi đứng đó, lặng lẽ, không biết phải làm gì. Một phần muốn xông vào phòng để đối chất, một phần lại sợ hãi sự thật. Cuối cùng, tôi chọn cách gọi điện cho Minh, bạn thân tôi, để chia sẻ. Minh nghe xong, giọng bình tĩnh đến lạ: “Cậu bình tĩnh, tớ sẽ đến ngay.” Trong lúc chờ đợi, tôi ngồi ở góc quán cà phê đối diện nhà nghỉ, mắt không rời khỏi cửa ra vào.
Ba mươi phút sau, Minh xuất hiện. Cô ấy kéo tôi vào một góc khuất và kể một câu chuyện khiến tôi sững sờ. Linh, con gái Minh, đang gặp rắc rối lớn. Cô bé vừa chia tay bạn trai, rơi vào trạng thái trầm cảm, thậm chí có ý định làm hại bản thân. Chồng tôi, vốn là chỗ thân thiết với gia đình Minh, đã đồng ý giúp đỡ. Anh đưa Linh đến nhà nghỉ không phải để làm điều gì mờ ám, mà để gặp một chuyên gia tâm lý mà Minh đã sắp xếp. Vì Linh không muốn gặp bác sĩ ở nơi công khai, Minh và chồng tôi đã chọn một địa điểm kín đáo để cô bé cảm thấy thoải mái hơn.
Tôi chết lặng. Hóa ra, tôi đã hiểu lầm chồng mình. Minh giải thích rằng chồng tôi không muốn tôi lo lắng nên đã giấu chuyện này. Anh biết tôi và Minh thân nhau, và nếu tôi biết Linh đang gặp vấn đề, tôi sẽ không thể yên lòng.
Khi chồng tôi và Linh bước ra khỏi nhà nghỉ, tôi đứng từ xa nhìn anh. Anh vẫn thế, dáng vẻ trầm ổn, ánh mắt đầy lo lắng khi nhìn Linh. Tôi bước tới, gọi tên anh. Anh giật mình, rồi khi thấy tôi, anh chỉ cười nhẹ: “Em theo anh à? Anh xin lỗi vì không nói trước.” Tôi bật khóc, không phải vì đau đớn, mà vì cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn xấu hổ. Tôi đã nghi ngờ người đàn ông đã luôn ở bên tôi những năm qua.
Hôm đó, về nhà, tôi và chồng đã nói chuyện rất lâu. Anh không trách tôi vì đã nghi ngờ, chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ muốn giúp Linh, nhưng anh sai vì đã không chia sẻ với em.” Tôi nhận ra, trong hôn nhân, sự tin tưởng là điều quan trọng nhất, nhưng sự thẳng thắn, cởi mở cũng không thể thiếu. Nếu chồng tôi nói rõ từ đầu, có lẽ tôi đã không trải qua những giây phút đau lòng ấy.
Câu chuyện này là một bài học lớn cho tôi. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng êm đềm, và đôi khi, những hiểu lầm có thể khiến chúng ta tổn thương lẫn nhau. Nhưng chỉ cần có sự chân thành và tin tưởng, mọi thứ đều có thể được hóa giải. Tôi viết lại câu chuyện này, không chỉ để chia sẻ nỗi lòng, mà còn để nhắc nhở chính mình: hãy lắng nghe, hãy chia sẻ, và hãy tin vào người bạn đời của mình.
Tâm sự của độc giả
Minh Khuê