Tôi từng cố che giấu nỗi sợ hãi khi bạn trai liên tục nhập viện

Tôi từng cố che giấu nỗi sợ hãi khi bạn trai liên tục nhập viện
3 giờ trướcBài gốc
Ảnh minh họa
Người tôi yêu phải nhập viện liên tục, hết lần này đến lần khác. Bệnh tình của anh khiến tôi không ít lần nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất về một ca phẫu thuật với những di chứng khó lường, thậm chí cả sự mất mát. Tôi còn nhớ rõ cảm giác ngồi ngoài phòng bệnh, tim thắt lại, mắt ướt nhòe, trong đầu vang lên câu hỏi: "Nếu mọi thứ kết thúc ở đây thì sao?".
Thật ra, tôi từng cố che giấu nỗi sợ hãi ấy. Tôi cười với anh, tỏ ra vững vàng nhưng khi chỉ còn lại mình tôi, những giọt nước mắt cứ lặng lẽ chảy dài. Rồi tôi nhận ra rằng, hóa ra được phép yếu đuối cũng là một phần của sự kiên cường.
Tôi không cần phải đóng vai người lúc nào cũng mạnh mẽ. Tôi có thể run rẩy, có thể thừa nhận mình đang sợ hãi và điều đó không khiến tôi kém đi chút nào. Ngược lại, khi dám đối diện với nỗi sợ, tôi mới thật sự có thể vượt qua nó.
Trong những ngày tháng ấy, có lúc tôi thấy hiện tại thật u ám, tương lai thì hoàn toàn mờ mịt. Nhưng rồi một buổi sáng, tôi nghe tiếng chim hót và nhận ra bầu trời hôm nay rất đẹp. Ngay lúc đó, tôi thử nghĩ về những điều nhỏ bé khiến mình biết ơn.
Đó là việc tôi đã kịp đỡ người yêu khi anh ấy ngất, người bạn thân đến kịp thời đưa bạn trai tôi đến bệnh viện, bạn bè vẫn kiên nhẫn gọi điện hỏi han và tôi vẫn còn đủ sức khỏe để ở bên cạnh anh. Ban đầu, danh sách ấy rất ít nhưng càng nghĩ tôi càng thấy lòng mình dịu lại. Thì ra, ngay cả khi mọi thứ rối tung lên, vẫn có những mảnh ghép bình yên đang tồn tại quanh tôi.
Và từ sự biết ơn ấy, tôi học thêm một điều nữa, đó là muốn chăm lo cho người mình yêu, trước hết tôi phải biết chăm sóc chính mình. Vì tôi hiểu nếu bản thân kiệt sức, nếu tôi buông xuôi thì ai sẽ tiếp thêm năng lượng cho anh?
Yêu một người không có nghĩa là phải quên đi bản thân. Ngược lại, tình yêu càng cần được nuôi dưỡng từ một trái tim khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng tích cực. Tôi học cách gọi tên niềm vui, dù nhỏ bé, để tiếp tục đứng vững.
Tất nhiên, không phải lúc nào tôi cũng dễ dàng tin vào tương lai. Có những đêm tôi muốn hét lên, muốn chất vấn cả vũ trụ rằng tại sao mọi thứ lại xảy đến với chúng tôi. Nhưng rồi sau nước mắt và cơn giận, tôi nhận ra cuộc đời không phải con đường thẳng tắp.
Nó là những vòng tròn lặp đi lặp lại của tổn thương, giận dữ, rồi chữa lành. Mỗi lần đi qua vòng tròn ấy, tôi học được thêm chút gì đó về bản thân và một ngày nào đó, nỗi đau sẽ dần dịu lại. Tin tưởng không có nghĩa là lúc nào cũng lạc quan mà là biết bước tiếp ngay cả khi trái tim còn đầy nghi hoặc.
Điều kỳ diệu là càng đi qua những ngày giông bão, tôi càng thấy rõ hơn sức mạnh tiềm ẩn trong mình. Tôi không chắc tương lai sẽ ra sao, giấc mơ năm nào của chúng tôi có còn trọn vẹn hay không, nhưng tôi biết một điều chắc chắn tôi sẽ ổn. Và hơn thế nữa, tôi sẽ hạnh phúc.
Tôi bắt đầu tập buông bỏ những điều nằm ngoài tầm kiểm soát về những suy đoán của người thân, bạn bè về ca phẫu thuật. Tôi chọn tập trung vào vẻ đẹp của khoảnh khắc hiện tại, vào nụ cười của anh khi tỉnh dậy.
Bởi cuối cùng, sự kiên cường không phải là một chiếc áo giáp lạnh lùng mà là niềm tin dịu dàng của tôi rằng dù hôm nay khó khăn đến đâu, ngày mai vẫn luôn có một lý do để hy vọng.
Tuệ Thư
Nguồn Phụ Nữ VN : https://phunuvietnam.vn/toi-tung-co-che-giau-noi-so-hai-khi-ban-trai-lien-tuc-nhap-vien-20250825150358796.htm