Treo cờ dụ địch

Treo cờ dụ địch
2 giờ trướcBài gốc
Sau chiến thắng tiêu diệt Chi khu Cái Nước và Chi khu Ðầm Dơi đêm 9/9/1963, Tiểu đoàn 306 chúng tôi đang độ hưng phấn, bởi được đánh giặc trên quê hương mình thì có hạnh phúc nào bằng. Riêng Tiểu đội Trinh sát đặc công của tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, do vậy, khi làm một mũi đột kích tiêu diệt cứ điểm Chà Là, niềm phấn khởi và cả tinh thần trách nhiệm trong tôi được nhân lên gấp bội.
Ngày 7/9/1963, Tiểu đoàn U Minh 1 đang học tập và trao đổi phương án tác chiến trên sa bàn Chi khu Ðầm Dơi. (Ảnh tư liệu)
Chiều 9/9/1963, đơn vị U Minh 1 hành quân. Cùng đêm đó, lực lượng của tỉnh ta phối hợp với Quân khu 9 tấn công tiêu diệt hai chi khu: Ðầm Dơi, Cái Nước, gây hoang mang thối động lớn trong hàng ngũ kẻ thù.
Sau 73 ngày chiến thắng Chi khu Cái Nước và Chi khu Ðầm Dơi, đêm 23/11/1963, ta bắt đầu tiến công cứ điểm Chà Là. 3 tiếng đồng hồ quần nhau quyết liệt, ta đã cơ bản làm chủ trận địa, tôi cùng tiểu đội thực hiện các bước tiếp theo trong kế hoạch tác chiến. 9 người như 9 mũi dao truy quét những tên ngoan cố ẩn nấp, đồng thời hướng dẫn bộ binh chiếm lĩnh trận địa.
Bỗng từ phía sau, anh Năm Còi, Tiểu đoàn phó, chạy xộc tới, trực tiếp giao nhiệm vụ cho tôi mang lá cờ 3 sọc của ngụy treo lên đỉnh cột cờ ở trường học để dụ địch. Giao nhiệm vụ xong, Tiểu đoàn phó liền trao cho tôi lá cờ đã cầm sẵn trong tay.
Khi nhận nhiệm vụ tác chiến, tiểu đội tôi không được giao việc này. Nhưng đối với tôi, là Tiểu đội trưởng ở mặt trận, việc chấp hành mệnh lệnh cấp chỉ huy giao là tối thượng; không cần phải hiểu đây là một phần trong kế hoạch tác chiến hay là ý tưởng bất chợt trong tấn công.
Một số chiến lợi phẩm thu được ở Chi khu Ðầm Dơi.
Cầm lá cờ trên tay, tôi lao thẳng về phía trường học. Ánh sáng mờ mờ của ngày mới sắp đến giúp tôi xác định cột cờ đang lêu nghêu ở phía trước, sải mấy chục bước là tới. Trận địa im lặng xuống, lúc lại rộ lên tràng tiểu liên đơn điệu, ở bờ sông có tiếng nổ lựu đạn. Như con sóc, tôi trèo một mạch lên tới đỉnh cột cờ. Cũng may là cột cờ làm bằng cây gỗ khá to, bộ gốc rất chắc nên dễ trèo. Một tay ghì vào cột cờ, tay kia lần mò mấy mối dây, từ từ siết chặt lá cờ vào cột; tôi thao tác chỉ trong giây lát, lá cờ đã được treo lơ lửng trên ngọn cột.
Thở phào nhẹ nhõm vì đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi từ từ tuột xuống, khi chỉ còn cách mặt đất chừng 3 m thì một chiếc Dakota từ đâu lao tới, nhả loạt đạn, một viên cắm vào gáy, nát cánh tay trái của tôi, máu chảy ròng ròng. Tay còn lại, tôi cố khoanh tròn ôm lấy cột cờ để khỏi bị kích xuống đất. Ðặt chân xuống nền, nhìn lên đỉnh cột cờ, thấy lá cờ được cột chắc trên đó, tôi mừng vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
Một số chiến lợi phẩm thu được ở Chi khu Ðầm Dơi.
Ðồng đội đưa tôi về tuyến sau, tôi không được đánh tiếp quân chi viện. Bị thương lần này chưa phải là hồi kết của người lính chiến đấu vì độc lập tự do, thống nhất đất nước. Tính đến khi kết thúc chiến tranh, tôi có kỷ lục bị thương đến 12 lần, nặng là gãy tay, bể xương đùi, thủng ruột, được xếp thương binh hạng ¼, đây là hạng nặng, gần như cận kề với cái chết...
Nguyễn Thái Thuận
Nguồn Cà Mau : https://baocamau.vn/treo-co-du-dich-a123895.html