Về nhà bạn trai, tôi lao vào bếp từ sáng đến trưa – rồi chết sững vì lời chê ngoại hình từ mẹ anh

Về nhà bạn trai, tôi lao vào bếp từ sáng đến trưa – rồi chết sững vì lời chê ngoại hình từ mẹ anh
một ngày trướcBài gốc
Tôi là Yến – nhân viên hành chính, 28 tuổi. Sau gần một năm yêu nhau, Hưng – bạn trai tôi – ngỏ lời muốn đưa tôi về nhà chơi, tiện thể ra mắt dịp giỗ cụ. Tôi hồi hộp cả tuần, chuẩn bị chỉn chu từ đầu đến chân: váy dài lịch sự, quà biếu bố mẹ, thậm chí cả đôi giày bệt để tiện chạy đi chạy lại.
Vừa đặt chân đến nhà anh, chưa kịp ngồi ấm chỗ thì mẹ anh nhẹ nhàng gọi: “Yến ơi, cháu xuống bếp nhặt rau giúp bác nhé!”
Tôi lập tức dạ vâng, theo chân bà xuống bếp mà không mảy may suy nghĩ. Trong đầu chỉ có một điều: “Lần đầu về ra mắt, mình phải thật nhanh nhẹn, biết điều, ghi điểm tuyệt đối.”
Ảnh minh họa.
Nhà Hưng hôm đó đông nghẹt. Họ hàng xa gần tề tựu, mâm cơm lên tới cả chục bàn. Tôi xắn tay áo, tự động nhận việc: nhặt rau, nấu canh, bê mâm, lấy bát, dọn dẹp… làm như một cái máy. Không ai nhắc cũng tự xung phong, không ai gọi cũng lăng xăng đi trước. Mồ hôi túa ra sau lưng, đầu tóc rối bời, tay chân rã rời – tôi vẫn cố gắng mỉm cười, chỉ mong ai đó sẽ nghĩ “Con bé này đảm đang ghê!”
Đến khi mâm thứ năm vừa dọn xong, tôi cúi rửa bát, lòng thầm đếm ngược tới lúc được nghỉ. Nhưng rồi… một câu nói phía sau lưng khiến tôi đứng sững: “Con bé này nội trợ khá thật đấy, nhưng mà… chị này, thằng Hưng nhà chị đẹp trai, lương tháng mấy chục triệu, sao lại yêu cái đứa nhan sắc tầm thường thế?”
Tôi như bị dội gáo nước lạnh. Chiếc bát trên tay suýt trượt khỏi ngón tay run rẩy. Giọng nói ấy chắc là của bác họ nào đó – người tôi chưa kịp chào hỏi vì quá bận dưới bếp.
Và rồi mẹ anh cất tiếng – nhẹ như không, mà nhói tận tim: “Ờ thì… cũng hiền, biết việc là được. Mấy đứa xinh quá lại không biết lo toan.”
Tôi chết lặng.
Cả buổi sáng tôi chạy đôn chạy đáo, cố gắng không nghỉ ngơi để "ghi điểm". Thế nhưng, sau tất cả, thứ người ta nhớ không phải là sự nhiệt tình hay đảm đang… mà là gương mặt tôi không đủ “xinh”. Và đau hơn cả là mẹ anh – người tôi muốn ghi điểm nhất – lại đồng tình một cách lạnh lùng như thế.
Tôi lặng lẽ rửa nốt chỗ bát, lau khô tay rồi bước lên nhà trên. Cười như chưa từng nghe thấy gì.
Hưng vẫn đang vui vẻ trò chuyện với mấy chú bác. Khi ra về, anh quay sang hỏi: “Em mệt không?”
Tôi chỉ cười nhạt: “Cũng bình thường thôi.”
Anh nắm tay tôi: “Hôm nay em ghi điểm lắm. Các chị họ khen em đảm đang hết lời.”
Tôi ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ xe. Ghi điểm ư? Sao tôi thấy mình giống như… một người giúp việc nhiệt tình không công thì đúng hơn?
Lần đầu về ra mắt nhà bạn trai, có nên vắt sức ghi điểm bằng cách lao vào bếp, hay nên giữ phong thái của một vị khách?
Câu trả lời là: Tùy hoàn cảnh, nhưng đừng đánh mất giá trị bản thân.
Hãy giúp đỡ một cách vừa phải, đủ để thể hiện sự lễ phép và biết quan tâm – nhưng cũng nên dành thời gian trò chuyện với người lớn, tìm hiểu không khí gia đình và giữ đúng vị trí: một người khách đặc biệt, chứ không phải cô dâu thử việc.
Bởi thực tế, không có quy chuẩn tuyệt đối nào cho chuyện “nên ngồi chơi hay vào bếp”. Điều quan trọng nhất là bạn phải tinh tế và quan sát. Nếu mọi người đang bận rộn, đừng ngại ngỏ lời phụ giúp – kể cả chỉ là nhặt rau, bày mâm, rửa vài cái bát. Dù người lớn có khách sáo bảo “cháu cứ ngồi chơi”, thì một chút chủ động vẫn luôn được đánh giá cao. Nhưng nếu tình huống không tiện, bạn cũng không cần cố gắng quá mức. “Ghi điểm” không nằm ở việc làm nhiều đến đâu, mà ở cách bạn cư xử: tự nhiên, chân thành, đúng mực và đúng lúc.
Vì người xứng đáng bước vào cuộc sống của bạn – và gia đình họ – sẽ không để bạn phải chứng minh giá trị bằng mồ hôi và những lời xì xào sau lưng.
Lê Vân (t/h)
Nguồn Góc nhìn pháp lý : https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/ve-nha-ban-trai-toi-lao-vao-bep-tu-sang-den-trua-roi-chet-sung-vi-loi-che-ngoai-hinh-tu-me-anh-17598.html