Tôi là Lý Tư Nghị, 70 tuổi, một công nhân về hưu ở Hà Nam, Trung Quốc. Cả đời tôi sống đơn giản, chăm chỉ làm việc chỉ mong lo được cho con trai một tương lai đủ đầy.
Sau bao năm tích góp cùng vợ, chúng tôi dành dụm được một khoản tiền nhỏ cho tuổi già.
Nhưng khi con trai thông báo sẽ kết hôn, vợ chồng tôi không chần chừ, dốc toàn bộ lương hưu mua cho con một căn nhà đàng hoàng.
Tôi vẫn nhớ lúc đó, hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười mãn nguyện nghĩ rằng từ đây, chúng tôi có thể an dưỡng tuổi già, vui vầy bên con cháu.
Không ngờ, vài tháng sau, vợ tôi ngã bệnh nặng. Trước khi qua đời, bà nắm tay tôi và thì thầm trong nước mắt: "Ông hãy dọn về ở với con trai nhé, tôi đi rồi cũng yên lòng hơn".
Tôi gật đầu đồng ý, vì nghĩ đó là cách duy nhất khiến bà ra đi thanh thản.
Lối sống của thế hệ trẻ khác xa tôi, từ bữa ăn, giấc ngủ đến cách trò chuyện. Dù cố gắng hòa nhập, tôi vẫn nhận ra mình như một món đồ cũ trong căn nhà mới. Ảnh minh họa
Tôi chuyển đến sống cùng con trai và con dâu. Ban đầu, mọi chuyện có vẻ ổn. Nhưng rồi, tôi bắt đầu cảm thấy lạc lõng.
Lối sống của thế hệ trẻ khác xa tôi, từ bữa ăn, giấc ngủ đến cách trò chuyện. Dù cố gắng hòa nhập, tôi vẫn nhận ra mình như một món đồ cũ trong căn nhà mới.
Tôi từng nghĩ: "Thôi thì già rồi, miễn là có tiếng người, có bữa cơm nóng là được". Nhưng rồi, tôi chứng kiến con trai và con dâu cãi nhau lý do cũng chỉ vì sự hiện diện của tôi khiến chúng thấy gò bó.
Tối hôm đó, tôi thu dọn hành lý và rời đi trong lặng lẽ, không để lại lời từ biệt.
Tôi quay về căn nhà cũ – nơi từng là tổ ấm của hai vợ chồng. Dù đơn sơ, nhưng lòng tôi thấy an yên lạ kỳ.
Tôi dọn dẹp lại mọi thứ, học cách nấu món mới, tập dưỡng sinh, tham gia câu lạc bộ người cao tuổi gần nhà. Tôi không còn thấy cô đơn nữa.
Phải đến lúc ấy, tôi mới hiểu lời trăng trối của vợ không chỉ là "ở cùng con" để có người chăm sóc, mà là để tôi không bị hụt hẫng ngay sau khi bà rời đi. Đó là cách bà ấy yêu thương tôi lần cuối âm thầm mà đầy tính toán.
Giờ đây, tôi hiểu rằng tuổi già không phải là phụ thuộc, mà là học cách sống một mình mà không cô đơn.
Và tôi cũng nhận ra: yêu thương thực sự không nhất thiết phải giữ nhau thật gần mà là giúp người mình thương đủ mạnh mẽ để tiếp tục sống tốt, ngay cả khi không còn mình bên cạnh.
Trà My (t/h)