Những bức thư của cha: Ngọn lửa soi đường trong cuộc đời nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim

Những bức thư của cha: Ngọn lửa soi đường trong cuộc đời nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim
8 giờ trướcBài gốc
Trong cuộc thi viết “Cha và con gái”, tác phẩm “Những bức thư của cha đã thay đổi cuộc đời tôi” của nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim đã đoạt giải khuyến khích. Bài viết là một hành trình dài thấm đẫm tình cha con, nơi những lá thư tay viết bằng nét chữ nắn nót đã trở thành ngọn đuốc soi đường, giúp cô gái nhỏ năm nào vượt qua nỗi nhớ nhà, nuôi dưỡng ước mơ và dấn thân trọn vẹn vào văn chương. Những trang thư không chỉ làm điểm tựa tinh thần mà còn là hành trang để chị đi suốt chặng đường đời, nối tiếp cả những ước mơ còn dang dở của cha.
Chia sẻ với PV Gia đình Việt Nam, nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim nhớ lại: “Tuần nào cha tôi cũng viết thư, có khi một tuần hai lá. Ông viết rất nắn nót, kể chuyện quê, dặn dò tôi học hành, sống tử tế và đặc biệt là định hướng cho tôi con đường đi sau này. Mỗi lá thư là một câu chuyện, một lời động viên nhưng cũng là một lời nhắc nhở để tôi không đi chệch hướng mà ông đã uốn nắn từ lúc ban đầu theo truyền thống gia đình dù là một người làm nghề sáng tạo, bay bổng với trí tưởng tượng văn chương”. Chính những bức thư ấy, theo chị, đã làm thay đổi cả cuộc đời mình.
Nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim (đứng thứ 4 từ phải sang) nhận giải Khuyến khích cuộc thi viết "Cha và con gái" lần thứ 3 (Ảnh: Thuật Nguyễn)
Người cha – Chiến sĩ và người thầy đầu tiên
Cha của chị nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim từng là chiến sĩ Công an vũ trang, tham gia giải phóng miền Nam. Sau ngày đất nước thống nhất, ông trở về quê rồi được phân công làm Trưởng đài Phát thanh – Truyền hình huyện Đô Lương. Dù cuộc sống gia đình khi ấy còn nhiều thiếu thốn nhưng ông luôn nuôi dưỡng một tài sản vô giá là tủ sách đồ sộ chất đầy trong căn nhà nhỏ.
Ngay từ bé, nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim đã được cha khuyến khích đọc sách, từ văn học Nga, Pháp, Trung Quốc đến những cuốn kỹ năng sống như Đắc nhân tâm, Mác trả lời con gái. Ông dạy con gái ghi lại những câu văn, câu thơ hay, biến thói quen ấy thành hành trang tri thức.
“Có những câu chuyện cha chỉ kể một nửa, rồi bảo tôi tự đọc tiếp để hiểu trọn vẹn. Nhờ thế, tôi học được cách tự tìm tòi và nuôi dưỡng niềm đam mê văn chương”, chị kể.
Năm lớp 5, cha thử thách con gái bằng việc làm thơ về mùa xuân. Bài thơ ấy được đăng báo, rồi nhuận bút đầu tiên đã khiến cả gia đình liên hoan. Chính từ niềm vui nhỏ bé ấy, một hành trình văn chương dài rộng đã mở ra. Sau này, khi thi vào Trường Viết văn Nguyễn Du, chị Kim đỗ thủ khoa. Bước ngoặt ấy có phần không nhỏ từ sự gieo mầm thầm lặng của cha.
Nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim và cha
Từ những bức thư đến sự nghiệp văn chương
Trải qua gần ba thập kỷ, từ cô sinh viên tỉnh lẻ rụt rè, chị Trần Hoàng Thiên Kim nay là Tiến sĩ, Nhà thơ, Đạo diễn, Trung tá CAND, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Chị đã xuất bản nhiều tập thơ, bút ký, công trình nghiên cứu, nhận nhiều giải thưởng văn chương. Nhưng trên hết, chị vẫn coi thơ ca là giá trị cốt lõi, là “cõi riêng thiêng liêng để nương tựa”.
“Không phải ai khác mà chính cha tôi đã trang bị cho tôi vốn liếng đầu tiên. Những bức thư không chỉ động viên mà còn là những bài học sống, để tôi biết ước mơ, biết vượt qua thử thách”, chị xúc động.
Có lần, cha kể cho con gái nghe về chính giấc mơ dang dở của mình – ước muốn theo đuổi văn chương nhưng vì mưu sinh mà đành bỏ lại. Và chị hiểu, con đường mình đi hôm nay cũng là tiếp nối ước mơ chưa thành của cha.
Từ sự ảnh hưởng của cha, nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim cũng duy trì cho thế hệ sau một “truyền thống sách vở” trong gia đình.
“Trong nhà tôi luôn có một tủ sách và trên giá sách lúc nào cũng có những cuốn dành cho thiếu nhi. Khi các con còn nhỏ, tôi đọc sách cho chúng nghe. Khi lớn hơn, tôi khuyên bảo và đặt ra quy định phải đọc những cuốn cần thiết. Tôi vẫn giữ thói quen mua sách mới của bạn bè văn chương để đọc, dù bây giờ bận rộn hơn. Tôi vẫn luôn nói với các con rằng sách là người bạn, là người thầy vô cùng quan trọng. Một cuốn sách hay có thể nuôi dưỡng tâm hồn, khiến con người sống đẹp hơn và thậm chí mở ra cả một chân trời tương lai khi ta thấy mình trong đó”, chị kể.
Cha của chị Trần Hoàng Thiên Kim và cháu ngoại
Giờ đây, khi đã 90 tuổi, người cha ấy vẫn giữ thói quen đọc sách báo, vẫn viết nhật ký hàng ngày. Dù tuổi cao sức yếu, ông vẫn tự tay chăm sóc người vợ đã 85 tuổi đang chống chọi với bệnh alzheimer.
“Cha tôi bảo, bà không nhớ được nữa thì ông nhớ thay. Bà không nói được nữa thì ông trò chuyện thay. Có người giúp việc nhưng ông luôn nói phải chăm sóc bà như một em bé, vì bà vẫn cảm nhận được hết”, chị Kim nghẹn ngào.
Mỗi lần trở về quê, nhìn cha chăm sóc mẹ, chị lại lặng người trước tình yêu bền bỉ của cha mẹ dành cho nhau. Hình ảnh ấy với chị chính là bài học lớn nhất về sự thủy chung, trách nhiệm và tình yêu thương.
Chia sẻ về câu chuyện của mình, nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim nhắn nhủ: “Thời nay, công nghệ, internet, game khiến cha mẹ và con cái dễ xa nhau. Nhưng tình yêu thương và sự quan tâm vẫn là điều mỗi đứa trẻ cần nhất. Tôi trưởng thành từ tình yêu của mẹ và sự nghiêm khắc, định hướng của cha. Tôi tin rằng, sự gắn kết ấy chính là nền tảng để con cái lớn lên vững vàng”.
Với chị, những bức thư năm xưa của cha không chỉ còn là ký ức. Chúng đã trở thành “ngọn lửa” soi đường để từ một cô bé mơ mộng nơi làng quê miền Trung, chị bước ra thế giới, sống trọn với văn chương và với chính ước mơ của cha mình.
Năm 19 tuổi, trong một bài thơ gửi cha, nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim đã viết:
“Thư cha viết: “Cha biết con thức muộn, cha muốn đồng hành cùng con trong cuộc chạy đua thời gian/ Con hãy sống cho cả những niềm ước mơ của cha thời trai trẻ”/ Con cúi đầu trước trang thơ viết dở/ nước mắt mằn mặn đầu môi… / Con đã đi hết những địa danh cha chú thích trên những bức ảnh ngày xưa cha và bạn bè từng đi qua/ Vẫn Năm cửa ô, vẫn Ba sáu phố phường/ Vẫn tiếng chim chuyền cành, vẫn bầu trời xanh ngắt/ Cả tuổi trẻ của cha... cả vết thương trở trời đau nhức... / Cả những bức thư đôi khi làm con tê buốt/ Vẫn đồng hành cùng con theo nhịp thời gian…”
Gần ba thập kỷ đã trôi qua, lời dặn ấy vẫn vang vọng trong từng trang viết, từng quyết định của chị. Và hôm nay khi nhìn lại hành trình, chị biết mình đã không đi lạc, bởi đã có một ngọn đuốc sáng soi – ngọn đuốc của cha.
Những bức thư xưa tưởng như đã nhuốm màu thời gian nhưng thật ra chúng vẫn sống động trong trái tim người con gái – người đã nối dài giấc mơ còn dang dở của cha bằng chính cuộc đời, sự nghiệp và những vần thơ của mình.
Thùy Linh
Nguồn Gia Đình VN : https://giadinhonline.vn/nhung-buc-thu-cua-cha-ngon-lua-soi-duong-trong-cuoc-doi-nha-tho-tran-hoang-thien-kim-d208342.html