Nào ai biết khi thiên tai ụp xuống
Nước trăm sông dâng lũ lụt ngút trời
Bao thôn, bản vùi mình trong lũ quét
Cảnh tan hoang sông núi phải ngậm ngùi
Đêm đất lở vùi chôn bao số phận
Miền đau thương thảm họa lại chất chồng
Đêm tự hỏi và đất kia tự vấn:
Trong hồn người còn đau đớn nào không?
Ta đi qua bao trận bão kinh hoàng
Những miền đất chìm trong mưa nát dột
Thèm một tiếng gà bên sông mùa lụt
Thương đàn em cõng sách lội trong bùn
Thèm ánh lửa bếp chiều tay mẹ sưởi vun
Mùi khói ấm trên mái quê thân thuộc
Ta yêu mẹ như ta yêu đất nước
Nghèo khó gian lao bao chặng thăng trầm
Chưa hết lũ về lại thấy bão giông
Thương đất mẹ bao đêm dài mất ngủ
Tình quê hương trong tối đèn tắt lửa
Người bên người qua muôn nỗi gian truân
Ban mai này mở cửa đón mùa xuân
Em như nắng mai vàng về bên mẹ
hư lửa thắp trên cành đào lặng lẽ
Hoa trên cây và nắng ấm trong hồn